Sau khi nghe sinh hoạt nhanh dưới sân, nam nữ chia ra về khu ở riêng. Các lớp có chỉ huy đến giới thiệu nơi ở, hướng dẫn những việc bắt buộc phải thực hiện và thông báo những điều cần lưu ý.
Đối mặc với việc gấp chăn kiểu quân đội, Vu Yên Nhi ngơ ngác cử chỉ vụng về, ở nhà không phải bố mẹ thì cũng là Kiến Nhất gấp chăn cho cô. Bù lại, trong từ điển của Vu Yên Nhi không có hai chữ thất bại, sau vài lần tự mở ra gấp lại cô có thể đạt được tiêu chuẩn đối với người mới.
Cất đồ xong tập trung ở nhà ăn, nhìn mâm cơm đơn giản Vu Yên Nhi lại nhớ đến Hamburger. Đang buồn vì không muốn ăn, bắt gặp ngay ánh mắt Kiến Nhất quan sát ngồi đối diện, cô lập tức thu lại dáng vẻ chán nản cầm muỗng lên múc cơm bỏ vào miệng.
Ăn no về phòng đánh một giấc, chuẩn bị tinh thần chiều tập trung sinh hoạt quan trọng.
Trời mát ngồi dưới sân, mỗi người được phát hai bộ đồng phục quân đội màu xanh rêu rằn ri cùng mũ. Tổng chỉ huy đưa ra giờ giấc, tuy không khắt khe bằng quân đội thật sự nhưng vẫn phải dậy lúc sáu giờ sáng, đi muộn sẽ bị phạt chạy quanh sân.
Tưởng tượng buổi sáng phải chạy hết cái sân rộng như biển thì tốt hơn nên bỏ giấc ngủ nướng ngon lành. Thông báo xong được giải tán, hoạt động tự do trước ngày "đưa lên pháp trường hành xử".
Nghĩ đến mỗi buổi sáng phải dậy sớm, tự gấp chăn, tự giặt quần áo, tự lấy cơm, Vu Yên Nhi ngẩng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-nang-doi-anh/199802/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.