Buổi tối trước khi xuất phát tham gia khóa huấn luyện quân sự, Kiến Nhất trong phòng Vu Yên Nhi giúp cô xếp quần áo và vật dụng cá nhân vào hành lý, trong lòng luôn lo lắng cô không thể hòa nhập được với cuộc sống khuôn khổ. Trước khi chính thức bước chân vào huấn luyện thực tế, Kiến Nhất không an tâm lên tiếng dặn dò: "Nhi Nhi, đến đó rồi em phải tự làm mọi thứ, sẽ không ai làm giúp em"
Vu Yên Nhi nằm ngửa trên giường, hai chân đung đưa bên ngoài, không vui nói: "Nếu không phải anh cũng đi thì em đã không thèm đến đó rồi"
Kiến Nhất hướng ánh mắt nuông chiều về phía Vu Yên Nhi, cô gái này lúc nào cũng lấy anh làm mục đích mà tiến tới, nhưng đến cuối cùng đã đến lúc anh phải để cô tự bước đi, còn anh vẫn sẽ ở phía sau từng bước nâng đỡ cô.
Nhớ đến thùng thư tình chất đống, Vu Yên Nhi không trực tiếp nhắc đến, hiếu kỳ hỏi: "Ông xã, ở trên trường có nhiều người thích anh không?"
"Không có" Kiến Nhất bình thản đáp, anh đến trường chỉ chú tâm mỗi việc học làm gì có thời gian quan tâm đến việc có bao nhiêu người thích anh.
Biết Kiến Nhất nói như vậy để Vu Yên Nhi khỏi nghĩ ngợi lung tung, có lẽ anh vẫn chưa biết cô đã thuộc hết tên những người gửi thư tình cho anh. Danh sách đã nắm trong tay, cô sẽ từ từ tự tay loại bỏ từng kẻ địch.
Sáng hôm sau chuẩn bị đến trường, bố mẹ Kiến ra cổng tiễn, Vu Yên Nhi vui vẻ vẫy tay tạm biệt: "Bọn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-nang-doi-anh/199800/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.