Sau khi cất đồ, Kiến Nhất từ phòng Kiến Nhật Nguyệt đi ra, chuyện Vu Yên Nhi "nhắc nhở" Thanh Mai bên ngoài cũng vừa mới kết thúc. Anh đến chổ Kiến Nhật Nguyệt đưa ra lời đề nghị: "Phòng nhỏ như vậy chị có muốn đổi không?"
Kiến Nhật Nguyệt và Thanh Mai ở chung, đồ đạc nhiều vô số kể tính ra cũng khá chật chội, nhưng trong nhà không còn phòng trống chỉ còn mỗi cái kho, Kiến Nhật Nguyệt trề môi: "Định bảo chị ra kho ở à?"
"Không phải, Nhi Nhi cũng chỉ ở phòng em, hay chị chuyển lên lầu đi"
Nghe Kiến Nhất nói, Kiến Nhật Nguyệt và mẹ Kiến có hơi bất ngờ, Kiến Nhật Nguyệt mập mờ hỏi: "Hai đứa định dính lấy nhau hai bốn trên hai bốn sao?"
Kiến Nhất bỗng đưa mắt nhìn Vu Yên Nhi, chậm rãi lên tiếng nắm thóp: "Để quản cô ấy, nếu không nửa đêm vẫn dùng điện thoại"
Vu Yên Nhi nở một nụ cười gượng gạo lấy lòng, ban nãy cô còn nghĩ Kiến Nhất thấy Kiến Nhật Nguyệt và Thanh Mai ở chật, không chừng anh lo nghĩ Thanh Mai là khách đến ở, muốn cô ta thoải mái nên mới hỏi. Ra là Vu Yên Nhi nghĩ nhiều, mục đích của anh là không để cô nổi hứng trở về phòng mà nghịch điện thoại, anh vốn không hề nghĩ cho Thanh Mai một chút nào cả.
Được Kiến Nhất mở lời, mẹ Kiến hào hứng hối thúc Kiến Nhật Nguyệt: "Được đó, con chuyển lên phòng Nhi Nhi đi"
"Vậy cũng được" Kiến Nhật Nguyệt bên ngoài miễn cưỡng gật đầu đồng ý, trong bụng lại nhảy tưng tưng vì phấn khích.
Thanh Mai khẽ cắn môi dưới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-nang-doi-anh/1329292/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.