Thời gian rảnh rỗi vào buổi tối, những cô gái trong phòng vây quanh Vu Yên Nhi đòi cô kể về chuyện tình cảm giữa cô và Kiến Nhất. Vu Yên Nhi có tình yêu đẹp đến như vậy tất nhiên sẽ không giấu giếm, bản thân cô luôn vô cùng tự hào về chuyện này. "Bố mẹ mình và bố mẹ Kiến Nhất là bạn thân từ lúc còn trẻ, họ kết hôn rồi mang thai bọn mình cũng một lúc. Bọn mình đã bên nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, từ nhỏ Kiến Nhất đã giống như một ông cụ non, lúc nào cũng biết học với học. Năm bọn mình mười hai tuổi, bố mình chuyển công tác sang Úc, gia đình mình phải sang đó định cư, bọn mình phải xa nhau" Mặt mấy cô gái đều căng thẳng, mắt không dám chớp, im lặng phăng phắt lắng nghe Vu Yên Nhi kể. "Trước đó mình đã rất thích Kiến Nhất, nhưng anh ấy chỉ thích học thôi. Mình đã nghĩ sang Úc rồi sẽ dần mất liên lạc với Kiến Nhất, không ngờ hai tuần sau khi mình sang Úc, anh ấy đã bảo bọn mình hẹn hò đi" "Woa" Mấy cô gái hào hứng ra mặt, lên giọng cảm thán. "Hè lớp sáu, Kiến Nhất một mình bay sang Úc thăm mình, lúc đó hai gia đình mới biết bọn mình hẹn hò, cũng từ đó họ mới nói cho bọn mình biết cả hai nhà đã hứa hôn cho bọn mình từ lúc biết giới tính trong bụng, họ không nghĩ bọn mình hẹn hò sớm đến như vậy nên trước đó đã không nói cho bọn mình nghe" "Ngưỡng mộ quá đi" Hải Lý thẫn thờ mơ mộng ôm cột sắt đỡ giường phía trên. "Hai người hai nơi, sao hai cậu có thể hẹn hò lâu đến vậy, mình thấy bây giờ hai cậu lúc nào cũng tình cảm, truyền bí quyết yêu xa cho bọn mình đi" Nhận được câu hỏi không quá lạ, Vu Yên Nhi bật cười: "Hè và Tết nguyên đán, Kiến Nhất luôn sang Úc ở cùng mình, cũng có thể vì cản trở địa lý nên bọn mình trân trọng nhau hơn" Nghe Vu Yên Nhi nói, mấy cô nữ sinh tuổi mới lớn cực kỳ say mê bàn chuyện yêu đương, ở độ tuổi dễ rung động ai cũng mơ gặp được bạch mã hoàng tử, giống như Vu Yên Nhi đã có được một chàng hoàng tử của riêng mình. "Mình từng nghe nhiều người nói xa mặt sẽ cách lòng, nếu mình rơi vào trường hợp như cậu, mình nghĩ bản thân không thể kiên trì lâu đến vậy" Từ lời nói đến biểu cảm của Mạc Nhiên Nhiên mang theo sự nghiêm trọng. "Đúng đó, yêu xa gần năm sáu năm, không chỉ đơn giản là một con số, mà nó còn là thử thách lớn nữa" Một bạn nữ tán thành thêm lời vào. "Bởi nên đâu ai chen chân vào được Yên Nhi và Kiến Nhất, nếu mình có chồng chưa cưới như Kiến Nhất, bắt mình yêu xa mười năm mình cũng chịu" Khí thế Hải Lý hùng hồn, mạnh mẽ lớn tiếng tuyên bố. Căn phòng ngập tràn tiếng cười nói, nhờ có Vu Yên Nhi mọi khoảng cách được kéo gần lại... Đêm nằm ngủ, nghĩ lại Vu Yên Nhi mới cảm thấy bản thân đã chờ đợi lâu thế nào. Điều cô kiên trì lâu nhất chính là chờ ngày về cùng anh, từ giờ cô sẽ không phải cố tỏ ra mạnh mẽ hay tự mình chịu đựng buồn khổ nữa, cứ mãi mãi làm đứa trẻ được anh cưng chiều. Trước tiên Vu Yên Nhi vẫn phải tự cảm ơn bản thân vì đã không bỏ cuộc, nước mắt cô tự động chảy xuống, kiên trì, nỗ lực và những nỗi nhớ của cô đã được đền đáp. Cùng lúc đó, nước mắt Lý Nhược cũng rơi ra, cô ta cũng nỗ lực, cũng kiên trì, cũng chờ đợi nhưng lại là người đến sau. Năm mười hai tuổi, lần đầu gặp Kiến Nhất, cô ta đã đem lòng thích anh, đáng tiếc đó cũng là khoảng thời gian Kiến Nhất và Vu Yên Nhi chính thức trở thành một nửa của nhau. Buổi sáng kiểm tra sức khỏe, Vu Yên Nhi vui vẻ cầm tờ giấy trong tay, kết quả kiểm tra mọi thứ đều tốt. Vấn đề khiến cô không tin nổi là chiều cao và cân nặng của cô được Kiến Nhất đoán gần đúng, chỉ chênh lệch nhiều nhất là một đơn vị. Kiến Nhất kiểm tra xong liền đi đến chổ Vu Yên Nhi lấy kết quả của cô xem, xem xong anh nhìn cô bằng ánh mắt có chút không hài lòng nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Hai năm rồi không cao lên được một centimet nào, cân nặng thì giảm. Không có gì giải thích với anh sao?" Nghe sơ qua cũng đủ hiểu ý Kiến Nhất muốn nói do Vu Yên Nhi ăn đồ đóng hộp và thức ăn nhanh nên mới không có dinh dưỡng, cao không nổi, còn khiến bản thân bị sụt ký. Không phải lần đầu tiên đối diện vấn đề này với Kiến Nhất, Vu Yên Nhi đã sớm chuẩn bị những cách đối phó, có cơ hội liền mang ra biện minh cho bản thân: "Không phải lỗi tại em đâu, anh cũng biết nhiệt độ ở Sydney thấp, em lại trong tuổi phát triển, đều lo lạnh mà em không cao lớn được" Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Vu Yên Nhi, người đầu tiên nhìn thấy sẽ nghĩ cô thật sự nói thật, Kiến Nhất đã quá quen thuộc với điều này, chỉ cần quan sát con ngươi đảo qua lại của Vu Yên Nhi khi nói điều gì đó, anh đều có thể biết được cô nói thật hay nói dối. Dẫu nắm được tội của Vu Yên Nhi, Kiến Nhất lại không có ý định truy xét đến cùng, khoảng thời gian Vu Yên Nhi không ai bên cạnh chăm sóc, gọi đồ ăn bên ngoài vẫn tốt hơn để cô tự mình vào bếp thì càng nguy hiểm. "Đợi khi nào về nhà anh sẽ tính với em" Được bỏ qua dễ dàng, Vu Yên Nhi mừng rỡ trong lòng, loay hoay lấy xem thử bản kiểm tra sức khỏe của Kiến Nhất. Trong vòng một năm, anh cao từ một mét bảy sáu lên tận một mét tám mươi ba. Với tốc độ phát triển chiều cao thế này, đợi qua tuổi dậy thì, Kiến Nhất một tay vật ngã Vu Yên Nhi là hoàn toàn có khả năng. "Kiến Nhất, có chuyện gì về Yên Nhi mà mày không biết không?" Từ Tuấn Vỹ quan sát một lúc lâu vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi. Kiến Nhất nhìn Vu Yên Nhi trầm tư suy nghĩ, vươn tay xoa đầu cô dịu dàng: "Không biết em đã ngưng lớn"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]