Trong câu nói ấy, bà không hề đề cập đến người chồng của mình, sự luyến tiếc cuối cùng của bà cũng chỉ dành cho con trai là Hoàng Tuấn Huy mà thôi.
“Sau khi ngưng uống thuốc thì mẹ anh không còn đau đớn nữa, những tháng ngày còn lại, mẹ anh rất là tận hưởng, không lâu sau, bà cũng rời khỏi thế giới này. Gương mặt lúc ấy của bà là một nụ cười, có lẽ bà đã thỏa mãn rồi. Khuôn mặt mẹ anh khi đó tựa như thiên thần vậy, rất xinh đẹp, lúc đó anh không khóc, mẹ anh đã cười khi ra đi vậy thì sao anh lại phải khóc? Nên anh đã cười lại với mẹ và anh nói với bà rằng mẹ yên tâm đi, con sẽ không khóc, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ cứ yên nghỉ đi”
Hoàng Tuấn Huy không khóc nhưng Vũ Ngọc Quỳnh thì có đó, cô ngồi nghe mà nước mắt cứ tuôn rơi, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, trêu cô.
“Sao lại khóc rồi cô gái nhỏ của anh?”
“Em nghe và thấy thương anh nhiều hơn, lúc nhỏ anh đã hiểu chuyện như vậy mà” Vũ Ngọc Quỳnh sụt sùi.
Hoàng Tuấn Huy nhẹ nhàng xoa đầu Vũ Ngọc Quỳnh, chuyện này đối với anh chỉ là kỷ niệm đau buồn mà anh không muốn nhắc lại.
“Hôm mẹ anh rời khỏi thế giới này, gương mặt của ba anh không hề thể hiện ra sự đau thương hay rơi một giọt nước mắt nào, một gương mặt vô cảm trước sự ra đi của mẹ anh, hôm đưa tang cũng vậy. Khi đưa tang xong, ông ấy nhận được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-hoang-hon-trong-anh/3571200/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.