Dì Chu nhìn biểu cảm của chồng mà buồn cười không thôi,còn sốt ruột hơn cả bà ấy chứ.
-Con bé nhận rồi,chúng ta phải từ từ để con bé mở lòng.
Lý Tôn có vẻ mặt phúc hậu,bản tính của ông hiền lành đặc biệt rất thương người.Ở điểm này cả hai vợ chồng đều giống nhau như đúc.Nghe vợ nói vậy ông cũng thở phào nhẹ nhõm,đứa bé kia thật tội nghiệp mà.
----------------
Sở Ngữ Yên không ngủ trưa,cô ngồi trên bàn chuẩn bị sách vở.Ôn lại những kiến thức cũ của năm ngoái,lên Cao Trung rồi cô phải ra sức học tập.Thời gian 3 năm thực ngắn ngủi,cô không thể làm hao phí tâm huyết của dì Chu được.Đây chính là cơ hội của cô,cô phải nắm bắt lấy nó.
Cứ thế cô ngồi làm bài tập đến tận 4 giờ chiều.Đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa cô mới đặt bút trên tay xuống.Chân dài sải bước tiến đến gần cửa mở ra.
Sở Ngữ Yên nhìn thấy anh họ mình là Lý Hy Thần đứng trước cửa vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi.
-Anh họ tìm em có việc ạ.
Bản tính của Lý Hy Thần vốn trầm tính ít nói.Trước đây mới chuyển đến cô cứ ngỡ anh họ ghét cô nhưng mãi về sau mới biết vốn vẻ mặt của anh ấy đã nghiêm nghị như vậy sẵn rồi.Cô nghe thấy anh họ nhỏ giọng nói.
-Em chuẩn bị đi,mẹ đang đợi em ở dưới lầu.
Cô khẽ gật đầu nói cảm ơn một tiếng rồi đóng cửa lại.Cô quên mất buổi hẹn đi mua đồ với dì, may sao anh họ lên nhắc nhở không thôi để dì Chu đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-duong/2811557/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.