Một phần cô nói toẹt ra như thế là mong anh đừng lại gần mình nữa.Đâu ai muốn làm bạn với người có hoàn cảnh như cô kia chứ,không phải vì cô bi quan nhưng bạn bè trước kia đều xa lánh cô.Những bạn nam theo đuổi cô cũng sợ hãi mà tránh xa,một người mang danh con gái của kẻ giết người thì làm gì có ai bằng lòng ở bên cạnh.
Sở Ngữ Yên nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên.Anh như bất động tại chỗ không nói một câu nào chỉ nhìn cô.Ánh mắt đấy là thương xót hay là cảm thấy cô đáng thương nhỉ.Đôi mắt anh rất sâu hệt như cái động không đáy.Không thể xác định rõ cảm xúc nơi đấy.
Qua một hồi cô mới nghe giọng trầm khàn của anh vang lên.
-Bây giờ cậu sống một mình sao.
-Tớ sống ở nhà dì.
Chắc anh chỉ hỏi tới đây cho lấy nệ thôi nhỉ,dù gì cô đã trả lời thế kia anh mà không đáp lại thì không phải rất tệ sao.Cô cũng không muốn nhìn tình huống khó xử này thêm nữa liền buộc miệng.
-Cậu đã biết hoàn cảnh tớ ra sao rồi thì tránh xa tớ đi...
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng lại thấy không cần thiết nên định rời đi,chỉ vừa mới đi được vài bước thì liền bị anh kéo lại về.Sao khuôn mặt của anh lại tức giận thế kia,cô đã nói gì sai rồi sao.Cô mơ hồ cảm nhận được độ run nhẹ nơi anh nắm lấy,bàn tay thô ráp kia đang run sao? lúc này cô mới ngẩng đầu lên đối mắt với anh thì nghe anh mắng,nhưng là kiểu mắng rất nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-duong/2811526/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.