Cô biết Bạch Nhất Dương bá đạo luôn làm theo ý mình vì thế khi nói chuyện cùng người này thì cô luôn cứ phải vào ngõ cụt.Không tìm được lý do để thoái thác.Ngồi thì đã ngồi vào xe rồi cô liền nhỏ giọng.
-Sao cậu không nhắn trước cho tớ.
-Cậu cấm tớ nhắn cho cậu mà.
'.....'
Đấy đấy thấy chưa chính là cái giọng điệu nói đúng này đấy,quả thật hôm qua cô có cấm anh thật.Cô không thèm nói chuyện cùng anh nữa liền quảnh đầu ra nhìn khung cảnh lướt trên cửa kính.
Người bên cạnh lại bắt đầu tiến lại ngồi gần cô,còn nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên tay cô.
-Cậu ăn sáng đi,còn nóng đấy.
Cô hướng mắt nhìn túi bánh nếp hấp trong tay.Cô biết hiệu bánh này,rất đông khách mọi ngày mua toàn phải xếp hàng đợi.Đặc biệt là buổi sáng.
-Tớ không đói,cậu ăn đi.
'...'
Cô đẩy lại túi bánh vào tay của anh.Gương mặt buổi sáng sớm của cô lại càng thanh thuần hơn nữa tựa như bông hoa hồng trắng vậy.Giọng điệu mềm mỏng vang bên tai thiếu niên.
Anh nhìn túi giấy trong tay thì lại thở dài.Đêm qua anh không có về nhà liền thuê khách sạn gần đây ngủ lại còn nhờ quản gia gửi quần áo qua bên này.Đêm qua vui quá nên anh không ngủ được mấy.
Trời còn chưa sáng thì anh đã chạy đến dưới tòa Chung Cư của cô.Vừa lúc trông thấy tiệm bánh xếp hàng đông người,hẳn là đồ ăn rất ngon.Anh vất vả lắm mới đợi mua được.Bây giờ liền bị cô từ chối rồi.
Bạch Nhất Dương nhẹ nhàng nheo mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-anh-duong/2811479/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.