Nói thật cô chẳng thể nào ra tay được,chính cô cũng không biết chính mình vì sao lại lưỡng lự,vì sao lại bỏ qua
Mà,hôm nay cô cũng chả thấy mặt mũi tên kia đâu cả,hôm nào cũng theo lải nhãi mà sao hôm nay biến mất tăm.Mà,vì sao giờ phút này mà cô còn nghĩ đến tên đó,chắc điên quá
-nha,tỉnh lại- bà cô giáo trẻ này lại quơ tay
-hả?
-nè,em thua nên phải theo cô à
-ờ,theo
-lại vô lễ
Lại cằn nhằn,cô chưa thấy ai như cái người này,hở một chút là cằn nhằn,lải nhãi
Cả ba người cùng lên xe,nói thật chứ cô có thể cự tuyệt theo bà này,nhưng không biết sao cô rất muốn theo về
Xe chạy được một đoạn thì cô bé kia liền hô to
-dừng xe
Sau đó liền thoắt cái chạy đến cửa hàng bán đồ ăn vặt mua một đống bánh kẹo
Cô nhìn mặt cô bé này vui tươi hồn nhiên như thế,sau này lớn lên trải đời không biết có còn như thế này không
-Nguyệt nhi
-cái gì?-ôi mẹ ơi,có ai nói với cô bà giáo này bị chập mạch ở đâu không,tự nhiên lại gọi cô như thế
-không gì,cô tên Văn Vũ Tịnh,chỉ muốn nói thế thôi
Cô nhìn nụ cười dịu dàng kia thật ấm,cũng chả lý giải được,cô chỉ biết là rất ấm thôi
-đừng gọi tên tôi buồn nôn như vậy-cô lãnh đạm dựa cửa nói
-tên em chỉ có một chữ,nếu gọi Lam Nguyệt như thế thì đã gọi cả họ,kỳ lắm
-tùy cô,nhưng đừng gọi Nguyệt nhi,nghe ớn lắm
-Tình nhi,sao em mua nhiều thế-đành bỏ qua chuyện này,Vũ Tịnh nhìn em gái nhỏ của mình ôm một đống bánh liền quở trách nói
-em mua cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ai-nguoi-con-gai-da-lay-mat-trai-tim-anh/89502/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.