"Từ Tuyết, em tỉnh lại rồi. " 
Giọng nói mừng rỡ của Trình Tranh lọt vào tai Ôn Noãn khiến cô hơi sững người. Cô nheo mắt, vẻ mặt mang đầy sự rối rắm nhìn hắn. 
Từ Tuyết? Sao hắn lại gọi cô là Từ Tuyết? 
"Anh gọi tôi là gì? " 
"Từ Tuyết, anh đang gọi em mà, em làm sao thế?" 
Hắn bước lại giường cô, nhanh chóng ngồi xuống nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng. 
"Từ Tuyết, không sao nữa rồi, ca phẫu thuật rất thành công, thận của Ôn Noãn rất phù hợp với cơ thể em, chỉ cần em tịnh dưỡng cho tốt, một tuần sau là em đã có thể xuất viện rồi. " 
Trình Tranh nắm lấy tay Ôn Noãn, hắn thấy cô vẫn khoẻ mạnh thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó Trình Tranh ngoài người ôm người cô vào lòng, nhẹ giọng. 
"Từ Tuyết, sau này đừng hù doạ anh như vậy nữa, được không? Anh rất sợ mất em. " 
Ôn Noãn nằm gọn vào người hắn, trong lòng cô vừa hoảng loạn vừa chua xót. Cô không biết bản thân mình đã trở thành cái dạng gì rồi, cũng không biết người đang ôm cô ở đây có bao nhiêu giả dối và tàn ác. 
"Buông tôi ra. " 
Ôn Noãn lạnh giọng mở miệng trong ánh mắt khó hiểu của Trình Tranh. 
"Từ Tuyết, em làm sao thế? " 
Từ Tuyết chưa bao giờ dùng thái độ lạnh lùng như vậy nói với hắn, có phải cô ấy còn giận dỗi hắn hay không? 
Trình Tranh bị đẩy nhẹ ra, hắn hơi mỉm cười nhìn cô. Sau đó hắn chậm rãi dùng tay nâng khuôn mặt cô lên. Giọng nói mang theo sự thoả hiệp. 
"Từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ai-moc-hy/194361/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.