. Mộc Sênh đi trên đường lớn, làn gió nhẹ thổi làm mái tóc cô tung bay. Cô mặc chiếc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, làm nổi bật làn da trắng nõn. Sự cô đơn, lạnh lẽo, bao phủ lấy thân thể nhỏ bé của cô. Ánh mắt cô xa xăm, nhìn về phía đôi tình nhân đang ôm nhau, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đen kịt, lấy lánh sao đêm. Chàng trai vòng tay ôm eo cô gái, đem đầu mình đặt trên vai cô, không biết anh ta nói gì khiến hai má cô gái đỏ bừng lên, cười đầy thẹn thùng.
. Một khắc đó, Mộc Sênh bất giác nhớ đến anh, nhớ đến vòng tay ấm áp của anh, nhớ đến mùi hổ phách nhè nhẹ trên người anh, nhớ từng nụ hôn triền miên ướt át mà dịu dàng. Cô lắc đầu, thầm khinh thường bản thân, ngày hôm qua, còn cô kiên định đứng trước mộ anh, nói sẽ quên anh, không nhớ đến anh nữa, hôm ấy mạnh miệng là thế, nhưng giờ, cô không làm nổi. Cô lẳng lặng nhìn đôi tình nhân, hạnh phúc vô hình vây quanh họ, nếu như năm ấy, vụ tai nạn không cướp đi anh từ cô, chắc giờ cô rất hạnh phúc.
. Mộc Sênh cứ đi, cô không biết mình muốn đi đâu nữa. Từng con phố, từng ngõ ngách đều im đậm bóng dáng anh. Mười năm rồi, anh đã rời khỏi cô những mười năm, nhưng bóng hình anh cùng đoạn ký ức chứa đầy kỷ niệm của hai người vẫn chôn chặt vào lòng cô, không có gì có thể gỡ bỏ.
. "Sênh Sênh" - Mộc Sênh quay đầu, không thấy ai. Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-xung-co-hanh-phuc/1959047/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.