. "Phong...." - cô run run lặp lại một lần nữa, đôi mắt to tròn ướt át, từng giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm một mảng áo trước ngực. Cô không dám bước đến chỗ anh, cô sợ đến rồi anh sẽ lại biến mất tựa như đã bị gió cuốn trôi. Cô không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là ảo ảnh do cô tưởng tượng vì quá nhớ anh, anh đã sớm không còn bên cạnh cô, đã sớm rời xa cô vào mười năm trước rồi.
. Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, hơi cúi người, dùng tay bóp chặt cằm cô như muốn bóp vụn nó. Hơi thở lạnh như băng phả lên khuôn mặt cô, anh không chút mảy may đến bộ dạng nhếch nhác của cô dường như ánh mắt ánh lên chút khinh thường, tàn độc nói, từng câu từng chữ như cái gai đâm sâu vào tim cô - "Cô diễn đủ chưa? Bao giờ định hạ màn kịch này xuống? Mộc Sênh, tôi thật không hiểu cô là loại người gì nữa. Tôi khuyên cô, đừng bao giờ đứng trước mặt tôi mà dùng nước mắt, như vậy sẽ khiến bản thân cô trở nên tệ hại vô cùng".
. Cô ngẩn người, nhìn anh đăm đăm, hình như cô nhận nhầm người rồi. Đây không phải là Phong của cô, Phong của cô sẽ không bao giờ nói với cô những từ ngữ chói tai như vậy, chỉ trừ ngày ấy, ngày hai người cãi nhau. Nhưng người đàn ông trước mặt thật giống anh, giống như đúc. Trên người anh ta cũng có mùi hổ phách nhè nhẹ như anh. Nhưng gịong nói lại không ấm áp, thậm chí cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-xung-co-hanh-phuc/1959039/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.