Thẩm Sơ Hạ đứng trước cánh cửa to lớn của Tạ gia, lồng ngực có chút khó thở, bước chân nặng thêm đôi phần. Giang Triều Vỹ đi đến bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh. Anh không nói gì, nhưng nhiệt độ anh truyền sang như tiếp thêm dũng khí khiến cô bình tĩnh lại.
“Em không nghĩ sẽ tới đây trong tình cảnh này…” – cô cười nhẹ
Tình cảnh mà sự thật bị ép phơi bày, mọi người đều bị động. Bắc Thần và Thư Nhiên đứng trước mũi giáo dư luận, cha mẹ Tạ thì sốc, còn cô… chưa chuẩn bị xong tâm lý để đến đây.
“Đừng quá lo lắng! Anh sẽ luôn ở bên em mà!”
Cô cười rồi nắm tay Giang Triều Vỹ vào trong.
________
Mẹ Tạ vừa nhìn thấy Thẩm Sơ Hạ liền kìm không nổi nước mắt. Cô ấy thật sự có gương mặt rất giống bà hồi trẻ, đặc biệt là đôi mắt kia. Bà vội vàng đứng dậy rồi đi tới ôm chầm lấy đứa con gái thất lạc đã lâu của mình
“Ôi con gái của mẹ! Ôi… mẹ xin lỗi! Để con chịu khổ lâu như vậy…”
Bà vừa nói vừa khóc, bà thương cho 19 năm cuộc đời quá đỗi vất vả của con gái ruột. Giá như bà tìm thấy con bé sớm hơn, con bé đã bớt được biết bao mệt nhọc rồi.
Cha Tạ không mau nước mắt như vậy. Ông lặng lẽ nhìn vợ và con gái ruột bên kia, rồi lại nhìn đứa con gái mà mình đã nuôi suốt 19 gần 20 năm. Một bên là máu mủ, một bên là tình cảm, cả hai đều là con.
Ông thở dài một hơi. Thôi thì cứ để một đứa làm dâu vậy, coi như cả nhà đều vui vẻ.
Thư Nhiên nhận ra ánh mắt của ông, liền lo lắng ngẩng đầu lên nhìn. Cho tới khi phát hiện ông đang mỉm cười hiền hậu với cô, nước mắt cô liền không tự chủ được mà lăn dài trên má.
Tạ Bắc Thần đứng bên thấy vậy liền vội vàng ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, cử chỉ vô cùng cẩn trọng và âu yếm.
Có vẻ con trai ông đã tìm được người quan trọng nhất cuộc đời rồi! – cha Tạ thầm đánh giá
Dáng vẻ hiện tại của anh rất giống với ông ngày xưa, lạnh lùng vô cảm với cả thế giới, rồi nhận ra cả thế giới của mình chỉ là một cô gái nhỏ. Trong lòng một khi đã nhận định cô ấy, phần đời còn lại cũng chỉ có cô ấy. Bao nhiêu dịu dàng ấm áp đều giấu đi, để dành cho một mình cô ấy thôi.
.
.
.
Không khí u ám ban đầu đã tan theo chiều gió, để lại một không khí đầm ấm, xum vầy trên mâm cơm lớn do mẹ Tạ đích thân chuẩn bị.
Thư Nhiên nhìn bàn đồ ăn phong phú, mẹ Tạ không biết Thẩm Sơ Hạ thích ăn gì nên đã nấu rất nhiều món. Nhưng bà cũng đã nấu những món cô thích ăn và sắp xếp chúng ở vị trí gần cô nhất.
“Nào nào, các con mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không!”
Bà gắp đồ cho Thẩm Sơ Hạ, vừa gắp vừa hỏi thói quen ăn uống của cô ấy, thích ăn cái gì nhất, không thích ăn gì, không ăn được gì, dị ứng cái gì bà đều hỏi cận thận.
Thẩm Sơ Hạ tuy hơi gượng gạo, nhưng cũng rất phối hợp trả lời bà. Cũng may mà có Giang Triều Vỹ ở bên cạnh, anh ta rất biết ăn nói, vài ba câu đã khiến không khí hài hòa hơn hẳn.
Tạ Bắc Thần từ đầu tới cuối đều không nói gì nhiều, bình thường anh cũng luôn như vậy, chỉ chăm chú gắp đồ rồi bóc vỏ tôm cho Thư Nhiên.
Thư Nhiên ngồi một chỗ ăn đồ, trong lòng lại cảm thấy vài phần vi diệu. Cô đã từng tưởng tượng đến một bữa cơm như thế này, cả nhà quây quần bên nhau, bao gồm cả ‘Tạ Thư Nhiên’ thật và ‘Tạ Thư Nhiên’ giả. Nhưng đó không giống như thế này, nó không hòa hợp và thoải mái như thế này. Cô đã nghĩ rằng dù chính miệng cô thừa nhận sự thật, thì cái nhìn của cha mẹ Tạ đối với cô cũng không thể tốt đẹp như trước. Có thể họ coi trọng tình cảm gắn bó suốt 19 năm qua, nhưng họ vẫn sẽ để ý đến, rằng cô là con gái của kẻ đã cướp đi con gái ruột của họ, và cô là kẻ đã chiếm lấy cuộc sống sung túc mà con gái họ đáng ra phải được hưởng trong suốt thời gian qua.
Mẹ Tạ nhận ra Thư Nhiên đang thoáng cứng đờ, bà thở hắt ra một cái. Bà không phải không còn coi cô là con gái, bà chỉ đang giận cô thôi. Không phải giận vì cô không phải con gái bà, mà bà giận vì con bé không đủ tin tưởng bà và gia đình này. Chả nhẽ tình cảm 19 năm qua bà trao cho cô chỉ là phù du sao? Bà đã nuôi nấng cô cẩn thận như thế nào chứ? Cả chồng bà nữa, chiều chuộng, cưng nựng cô như trái trứng mỏng.
Giây phút bà biết sự thật, bà thực sự đã rất sốc. Nhưng chưa lúc nào bà nghĩ tới việc sẽ để Nhiên Nhiên của bà rời đi. Con bé đáng yêu, ngoan ngoãn như thế, còn là một diễn viên trẻ tài năng, đặc biệt nhất là có thể cảm hóa đứa con trai lạnh lùng vô cảm của bà! Làm sao bà nỡ để cô đi chứ?
Thôi thì kiếp này không có duyên làm mẹ con thì làm mẹ chồng nàng dâu cũng được! Phù sa không chảy ruộng ngoài, chung quy lại Nhiên Nhiên vẫn làm con gái bà!
Mẹ Tạ gắp một miếng cá thơm ngon đặt vào bát cô, đồng thời cũng vẽ ra một nấc thang cho cô bước xuống
“Nhiên Nhiên nữa, ăn nhiều lên chút! Nhìn con xem, còn bao nhiêu lạng thịt trên người cơ chứ!”
Thư Nhiên ngước mắt lên nhìn bà
“Được rồi, đừng nhìn mẹ nữa! Ăn cơm của con đi kẻo lát nữa thằng con trai của mẹ lại sót con đấy, con dâu à!”
Lúc này, mọi người đều hiểu ý, đồng loạt quay ra nhìn cô
“Mẹ… mẹ không giận con nữa chứ?”
Cha Tạ vui vẻ nắm lấy tay vợ, nói
“Nào có cha mẹ nào thắng được con cái đâu! Ta và mẹ con cũng chỉ mong các con được hạnh phúc mà thôi! Nếu mọi chuyện đã thế rồi thì cứ thế đi! Sau này chúng ta vẫn là người một nhà!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]