Sáng hôm sau, Tạ Thư Nhiên thức dậy lúc 11 giờ trưa, vừa khéo là giờ ăn cơm. Cô tút tát lại ngoại hình một chút rồi lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Tối qua bị mẹ và cô nói chắc là anh trai ăn không được no đâu, lát nữa cô phải tranh thủ gắp thật nhiều đồ ngon cho anh mới được.
Mãi đến khi đồ ăn đã lên bàn hết, cô vẫn chưa thấy Tạ Bắc Thần đâu, liền hỏi mẹ Tạ
“Anh trai chưa dậy hả mẹ? Để con lên gọi anh nha!”
“Khỏi cần! Thần Thần có nhàn rỗi như con đâu mà mặt trời lên đỉnh mới dậy?”
“Anh ấy đến công ty rồi sao? Vừa mới về nước thôi mà?”
“Anh con dọn ra ngoài ở luôn rồi, bảo là ở trung cư thuận tiện đi lại, tiết kiệm thời gian hơn.”
Tạ Thư Nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ trong đầu. Không phải chứ? Cơ hội ở cùng anh vốn đã ít rồi giờ lại còn hiếm hoi hơn, kế hoạch tồn tại của cô phải làm sao đây?
Nghĩ một hồi, cô liền nói
“Hay là để con mang bữa trưa tới cho anh nha! Đồ ăn bên ngoài làm sao mà sạch sẽ, ngon miệng, đủ chất dinh dưỡng như mẹ nấu được!”
Mẹ Tạ nghe cô nói liền cười vui vẻ đồng ý. Bà xếp đồ ăn vào hộp giữ ấm rồi đưa cho cô
“Hai đứa ăn trưa vui vẻ nha! Đừng làm anh con cáu đó!”
Tạ Thư Nhiên bĩu môi
“Anh ấy mới làm con cáu!”
.
.
Tạ thị nằm ở trung tâm thành phố, quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-thich-lam-em-gai-anh/2791469/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.