Sau khi hết tiết tự học buổi tối, Lữ Manh không về nhà mà ở lại tiếp tục làm bài tập.
Học sinh bây giờ thật sự rất vất vả, bài tập nhiều lại còn kiểm tra. Trước đây không giống như vậy, mà nói thế cũng không đúng, bởi vì lúc trước giáo viên chưa bao giờ thu bài tập, cho nên mới cảm thấy không có bài tập.
Nhưng vất vả thế này cũng chưa bằng vất vả ở nhà, cho nên, cô vẫn ngồi ở lớp làm bài.
Lữ Manh vừa lẩm nhẩm trong miệng vừa múa bút thành văn.
Rốt cuộc giải xong đề cuối cùng, Lữ Manh duỗi người sau đó thu dọn sách vở.
Lúc này, dì quản lý phòng học gõ cửa: "Manh Manh, cháu học xong chưa? Trường sắp đóng cửa, cháu mau về đi, muộn lắm rồi, một cô bé như cháu đi ngoài đường không an toàn".
Lữ Manh gật đầu: "Cảm ơn dì. A, đúng rồi".
Lữ Manh vừa nói vừa lấy ra một cái túi lớn bên cạnh thùng rác trong phòng học: "Dì à, cái này cho dì".
Bởi vì hàng ngày cô đều trở về lúc trời đã khuya nên phát hiện, dì quản lý mỗi buổi tối sẽ tìm chai nhựa bình nước ở các thùng rác.
Nhưng buổi chiều các lớp học sẽ đi đổ rác, cho nên dì ấy cũng không tìm được chai nhựa gì đó.
Vì thế, vào buổi sáng, Lữ Manh sẽ mang theo một cái túi nilon rất lớn, sau đó bàn bạc cùng các bạn, thu gom rác nhựa để trong túi nilon.
Dì quản lý là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, thấy Lữ Manh lấy ra một túi lớn, trong lòng cảm động: "Chính cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-thich-anh-nhu-vay/211133/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.