Cuối hè năm 2018, tỉnh Bình Dương, phía Đông Nam, Việt Nam.
Trời lập thu mang theo cái nắng chưa rút hẳn của cuối hè lại xen vào hơi mát lạnh của thu đông khiến người ta nảy sinh một thứ cảm giác muốn trông mong vào thế giới tươi sáng tốt đẹp này.
Lưu Vĩ Thành mãi mãi không biết được cái lần cậu bỏ ra năm phút đứng chờ cô ấy nơi hành lang vắng bóng lại khiến cậu hạnh phúc cả một đời.
- Cậu là Lưu Tú Vi?
Nam sinh đứng ngược với ánh sáng mặt trời, một vòng nắng dịu nhẹ bao bọc lấy cơ thể của cậu khiến cậu ấy giống như phát sáng, vừa dịu dàng lại lạnh nhạt. Giọng nói hòa cùng tiếng ca của mấy chú chim sẻ buổi sớm lại khiến người ta không thể không chú ý đến.
- Ừ, chào cậu, tớ là Lưu Tú Vi.
Lưu Tú Vi nhàn nhạt đáp lại một tiếng, không thể vì người đối diện đẹp mắt mà bản thân thái độ càng rỡ, người đối với ta như nào thì ta sẽ trả lại như vậy, chí ít sẽ không lố lăng mà nhục nhã.
Lưu Vĩ Thành nắm được thông tin liền có chút gật đầu quay người lại đi theo hướng khác, Lưu Tú Vi cũng tự biết mình mà lẳng lặng đi phía sau. Người này hẳn là được giao phó hướng dẫn cô đến lớp.
Cả quá trình đi đường, Lưu Vĩ Thành lưng thẳng, chân đi đều bước, một ánh mắt thứ hai cũng không ném qua cho cô. Mà Lưu Tú Vi cũng không nghĩ nhiều, cô cũng không phải người nhiệt tình sôi nổi gì, cứ im lặng như vậy mới là tốt nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-phai-tinh-cau-cx330/547641/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.