Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa tối, trong lòng Yoon Bae vô cùng bồn chồn. Ngồi một mình trong phòng nhìn ra ngoài, cậu không ngừng suy nghĩ đến chuyện của Min Ji lúc sáng. Quả thực cậu thích cô ấy, không muốn cô ấy gặp rắc rối, nhưng cậu cũng không muốn đắc tội với Aeron. Đúng lúc này cậu nhìn thấy ngoài cổng xuất hiện một chiếc ô tô. Không sai, Aeron đã về rồi.
Đợi anh ăn tối xong rồi, trong lòng cậu càng lúc càng căng thẳng. Không dám xuất hiện trước mặt, cho đến khi anh vào phòng rồi cậu mới lấy hết can đảm, liều mình gõ cửa phòng anh.
“Có chuyện gì?” Giọng nói lạnh nhạt từ trong phòng vọng ra.
Nghe đến đây, Yoon Bae biết bản thân không còn bất cứ cơ hội nào để đổi ý nữa.
“Aeron… có thể… cho tôi vào một lát được không?”
Cửa mở ra, đối diện với Yoon Bae là một gương mặt đẹp trai cùng với nụ cười hiền dịu. Cậu e dè đứng trước cửa, mãi không nói ra một lời. Nhìn thấy sự lúng túng, ngập ngừng thay vì sự vô cảm trên khuôn mặt cậu thường ngày, Aeron quả nhiên cũng có chút khó hiểu.
“Bé con, sao vậy? Chắc không phải em vì nhớ tôi quá nên mới tìm tới đây đâu đúng không?”
Thực sự sau bao nhiêu năm phải sống trong sự khốn khổ mãi mới có được một khoảng thời gian yên bình, Yoon Bae không muốn bản thân lại phải chịu “hình phạt” thêm bất cứ lần nào nữa, nhưng đến nước này rồi, cuối cùng cậu chỉ thể ngậm ngùi lên tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-phai-mot-no-le/3312863/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.