Trong một khoảng thời gian ngắn thôi,nhưng cuộc sống của Uyển Linh có rất nhiều thay đổi.Hiện tại cô không chỉ sống cho mình,vì ông bà mà còn sống để truyền máu cho chị.Cứ nghĩ cuộc sống như vậy mãi,nhưng hết bất ngờ này vừa qua thì bất ngờ khác lại tới với cô.
Lần trước là buồn vì biết sự thật mình được nuôi,nhưng lần này là đau,đau ray rứt tới mức cô nghĩ mình không thở nổi khi biết :Anh và chị vốn là thanh mai trúc mã,có hôn ước từ bé không đơn giản là cùng nhau lớn lên.Giờ Uyển Linh mới biết lí do mà anh quan tâm chị, là từ yêu chiều mà ra.Đau lòng hơn khi cô biết người đàn ông mình yêu thầm cũng biết mình được nhận nuôi là để cung cấp máu mà không nói với cô: Uyển Linh từng nghĩ,anh Nam Thần cũng thích mình,dù chỉ là một ít thôi,nhưng hôm nay cô biết mình sai rồi,là cô tự đa tình,sao anh lại nói chô cô biết chứ dù có nói thì như nào,anh vẫn sẽ để cô làm công cụ cung cấp máu cứu người anh yêu...ha,thật nực cười mà.
Cô ôm gối ngồi co người ở góc giường:tình yêu cô dành cho anh phải làm sao đây,lúc chạm mặt anh cô phải đối diện như nào?Anh là người yêu của chị,cô không thể có tình cảm với anh rể mình được...Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cô...Từ hôm biết sự thật,cô tránh anh,hạn chế chạm mặt nhất có thể,cô cũng không còn đi chơi cùng anh chị như trước nữa.Uyển Linh cắm đầu vào học để không có thời gian nhớ tới anh rồi khóc.
Uyển Linh cũng xin phép bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2656188/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.