Uyển Linh ngủ gật trong góc với tình trạng quần áo trên người ướt sũng,gương mặt trở nên tái mét,có lẽ lại bị bệnh rồi.Nhiệt độ cơ thể ngày càng cao khiến cô mệt mỏi,mơ hồ ngất lịm đi trên sàn nhà.
Uyển Linh cứ nằm vậy tới nửa đêm,cánh cửa phòng được mở ra,một bóng người cao lớn bước vào,không ai khác đó là Lục Nam Thần.Sau khi ru Linh Nhi ngủ xong anh không thể ngừng suy nghĩ xem cô hiện tại có ổn không,ánh mắt cô nhìn anh trước khi rời đi trên boong tàu luôn làm Nam Thần không thỏa mái.Bước vào phòng tối om,nhìn trên giường không thấy cô đâu,Lục Nam Thần liền tìm quanh phòng bắt gặp hình bóng nhỏ bé nằm dưới nền đất.Anh vội chạy tới ôm cô vào lòng
"Uyển Linh,em nghe thấy tôi gọi không?"- vừa gọi anh vừa lay người cô dạy nhưng không thấy phản ứng gì
Lục Nam Thần liền gọi cho Lâm Tùng Bách,trong khi đợi cậu ta tới thì anh đã tranh thủ thay bộ đồ ướt trên người cô xuống.Mấy phút sau,Lâm Tùng Bách cũng tới phòng cô
"Bệnh rồi?"
"Ừm,khám cho cô ấy đi"
Khám bệnh xong,anh ta quay sang bạn mình
"Cô ấy khá yếu,cần nghỉ ngơi nhiều hơn,sốt nhẹ không có gì nghiêm trọng"
"Ừm"
"Cậu có suy nghĩ gì về chuyện lúc nãy?"
"Không gì cả"
"Ồ,có vẻ cậu luôn tin tưởng người phụ nữ kia và tổn thương cô gái này.Tôi không biết nói sao cho cậu hiểu,nhưng lần đầu chúng tôi gặp cô ấy đã cảm thấy được tình yêu và sự lương thiện.Mình mong cậu sẽ không đánh mất người quan trọng nhất với mình,không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2656123/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.