Sáng hôm sau,tại khu nhà bỏ hoang
Ngô Đình Nam tới chỗ các cô
"Lục Nam Thần đang trên đường tới rồi,các cô chuẩn bị tinh thần đi"
Uyển Linh và Linh Nhi đều mong chờ bóng hình người đàn ông đó,đã gần ba ngày không gặp anh ấy rồi.
Ngô Đình Nam sai người bịp mắt và trói tay chân hai người lại.Cả hai đều sợ hãi vì bóng tối bao trùm,không biết xung quanh như thế nào.
30 phút sau
Tiếng cửa một lần nữa mở ra,bước chân dồn dập tới gần
"Lục Nam Thần,lâu lắm không gặp,tôi đợi cậu mãi"
Lục Nam Thần không trả lời ông ta mà nhìn hai người phụ nữ quần áo bẩn thỉu,đầu tóc rối mù,bết bát ngồi dưới nền đất.
"Thần,cứu em"- Linh Nhi biết anh đến liền lên tiếng
"Ngoan,một chút nữa chúng ta sẽ rời đi"
Trái ngược lại với Linh Nhi thì Uyển Linh vẫn im lặng ngồi ở đó không nói gì cả.
"Thả người,tôi đưa tiền cho ông"
"Haha,cậu trẻ vậy mà trí nhớ có vẻ kém hơn lão già như tôi,chỉ có một người được đưa đi"
Thuộc hạ của lão ta đi tới cởi bịp mắt cho hai người
"Cậu chọn đi"
Lục Nam Thần nhìn hai người:Uyển Linh vẫn im lặng cúi đầu,Linh Nhi ánh mắt mong chờ nhìn anh.Anh muốn cứu cả hai đi cùng một lúc nhưng anh không thể
"Cô ấy"- tất cả cùng tò mò nhìn hướng tay anh chỉ
Không quá bất ngờ,người anh chọn vẫn là Linh Nhi mà không phải cô,anh lại một lần nữa bỏ rơi cô rồi
Lục Nam Thần đưa ra lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2656111/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.