Khung cảnh xung quanh im lặng lạ thường,hình ảnh người phụ nữ bé nhỏ đang ngồi co ro dưới bóng ô của người đàn bà,hình ảnh hai người họ được phản chiếu qua vũng nước mưa bên cạnh.Cả hai không ai nói gì cả cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu ...
Người đàn bà đưa bàn tay ra đỡ Uyển Linh đứng dậy,sau một lúc thất thần,không hiểu chuyện gì xảy ra:người đàn bà này là ai?vì sao lại giúp đỡ cô?....
"Chào chị.."- cô cúi người chào người đàn bà một cách ấp úng vì không biết nên xưng hô sao cho đúng
"Ừm,chào con..."
"Hả...dạ cháu xin lỗi,cháu không biết nên xưng hô có phần thất lễ rồi ạ"
"Không sao?Vì sao cháu lại ngồi đây khóc,có việc gì khó khăn sao?"
"D...ạ không có gì đâu ạ"
"Người cháu ướt hết rồi,để vậy sẽ bị cảm,theo ta về thay đồ rồi chúng ta nói chuyện được chứ"
"D..ạ.."
Uyển Linh có chút dè chừng người đàn bà trước mặt,cô không quen người này,sao lại muốn giúp đỡ cô.(Ps:chắc cô quen sống khổ rồi nên giờ đột nhiên có người đối tốt không quen ~~)
"Yên tâm,quanh đây đâu cũng có camera,nếu ta làm gì cháu nhất định sẽ bị phát hiện và ghi lại"
Uyển Linh suy nghĩ một lúc cũng thấy bà nói đúng,dù gì giờ cô cũng không biết đi đâu,không thể trở về bệnh viện với bộ dáng thảm hại này được
"Cháu cảm ơn bà"
"Được rồi,không có gì,đi theo ta nào"
Cô theo bà đến một trung cư cao cấp,sự xa hoa nơi đây đã khiến Uyển Linh choáng ngợp,cô đứng trước cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2656087/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.