Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại,trước khi xuống xe Uyển Linh vẫn không quên quay lại cảm ơn anh lần nữa,dù cả đoạn đường cô đã nói câu này rất nhiều lần
"Hôm nay rất cảm ơn anh"- vừa nói cô vừa hơi cúi đầu xuống,rồi quay người rời đi
Bước chân cô quay đi cũng là lúc trong lòng Uyển Linh nuối tiếc: chỉ chút dịu dàng trong thời gian ngắn đã khiến cô đắm chìm vào giấc mơ đó mà không muốn tỉnh dậy,nó quá đẹp cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng khôn nguôi.Cô biết mình vẫn phải sống với hiện thực,sống trong hiện tại và tương lai của cô và con trai.Nghĩ vậy,bước chân cô đi nhanh hơn,như chạy trốn khỏi nơi này....
Nhìn bóng lưng gầy gò và cô đơn rời đi,Lục Nam Thần thấy khó chịu trong lòng:anh biết,ngay lúc này anh rất muốn giữ cô lại bên mình,yêu thương và nâng niu cô như bảo vật của riêng anh,bù đắp cho những tổn thương cô phải chịu,nhưng bản thân anh không biết mở lời sao để nói cho cô hiểu,để cô không còn thấy sợ mình nữa,khiến Uyển Linh mở lòng một lần nữa thật khó,có lẽ đây là một thử thách lớn anh phải trải qua để có thể bước vào trái tim người phụ nữ đó một lần nữa
Thoát ra khỏi những suy nghĩ của bản thân,anh nhìn bóng lưng đó đã khuất xe,không ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi luôn mà anh cầm điện thoại lên gọi cho thư kí của mình
"Cô điều tra cho tôi về một người..."
....
Uyển Linh trở lại bệnh viện khi mọi người đã đi nghỉ hết,bước vào phòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2656064/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.