Cả hai trở về từ bệnh viện, mới từ sân đã nghe thấy tiếng khóc lớn của con trai
Anh và cô sợ con xảy ra chuyện gì liền chạy vội vào xem
Đập vào mắt là cảnh các cô bảo mẫu đang lấy hết những món đồ chơi bình thường cậu hay thích ra nhằm dỗ dành cậu nín khóc. Không ngờ bé Thiên khóc càng lợi hại hơn, khóc nhiều đến mức vành mắt đã sưng đỏ, cái mũi nhỏ nhắn cũng hông lên
Uyển Linh thấy vậy liền đi đến ẵm con lên
"Sao vậy bé Thiên, con đau chỗ nào sao?"
Vừa hỏi cô vừa kiểm tra khắp người cậu bé nhưng không thấy vết thương nào, con trai cũng không trả lời cô mà chỉ biết thút thít
Lục Nam Thần thấy vậy liền sốt ruột, quay qua nhìn bảo mẫu.
Thấy ánh mắt của anh tia về bên này, tất cả đồng loạt cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.
"Mấy người trông thằng bé kiểu gì vậy"
Nghe giọng nói đó mọi người đều run sợ, không biết giải thích như nào vì chính họ cũng không biết vì sao lại như vậy: sáng nay cậu chủ nhỏ dạy sớm hơn mọi khi, vừa tỉnh giấc liền chạy sang phòng cô Uyển Linh, không thấy mẹ đâu cậu liền khóc lớn đòi mẹ, dù các cô có cố gắng dỗ dành, nói rằng mẹ sẽ nhanh về cậu vé vẫn không nín, không chịu ăn sáng mà cứ ngồi đó khóc không thôi
"Mấy người câm hết rồi?"
Cơn giận trong người chỉ muốn bộc phát ra ngay lập tức nhưng lại sợ doạ hai mẹ con: hắn bỏ tiền ra thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2648391/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.