Lục Nam Thần được đưa tới bệnh viện nhanh chóng, anh hoàn toàn mất ý thức dù Uyển Linh có gọi tên anh bao nhiêu, lúc này cô thật sự rất sợ, sợ đánh mất anh, sợ đánh mất người đàn vẫn luôn chiếm phần quan trọng trong tim cô từ thời niên thiếu cho tới giờ...
Anh được đưa vào phòng cấp cứu, ánh đèn đỏ bật sáng không biết bao lâu, Uyển Linh chỉ biết ngồi ngoài cầu nguyện ông trời có mắt đừng mang anh đi...
"Em dâu, em đi thay đồ trước đi" - từ lúc tới đây trên người cô toàn là máu của anh, màu đỏ thật chói mặt
"Không, tôi phải đợi anh ấy"
"Em yên tâm, cậu ta mạng lớn không dễ chết vậy đâu" -Khang Nam
"Đúng đó, cậu ấy dạy mà thấy em như vậy sẽ rất đau lòng đó" - Dịch Thiên
Cô nghe lời chạy nhanh vào phòng nghỉ thay bộ đồ rồi lại nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng cấp cứu đợi. Cả người đau nhức, mệt mỏi, đã mấy lần đôi mắt muốn nhắm lại, trời đất xung quanh xoay vòng nhưng Uyển Linh vẫn ráng đợi tới khi ánh đèn đỏ kia chợp tắt
Không biết qua bao lâu, với cô ngồi chờ đợi ngoài này mấy giờ đồng hồ thôi nhưng ngỡ như chờ một đời. Đúng vậy cô sẽ bên anh một đời, mãi không chia lìa, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Uyển Linh sẽ không buông tay
5 tiếng đồng hồ trôi qua, y tá đi ra đi vào phòng cấp cứu mấy lượt, cuối cùng ánh đèn trên cửa cũng chuyển xanh, Uyển Linh liền chạy tới
"Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lam-nguoi-thay-the-chi/2648375/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.