Nếu như bạn yêu thích một cái kết SE, hay bạn không hài lòng về cái kết tiếp theo của mình, bạn có thể dừng đọc tại đây
Nhưng mình cũng không đảm bảo cái kết tiếp theo sẽ HE đâu ^^
[...]
*tít*
Khẽ cau mày, cô vẫn không hiểu vì sao tiếng điện tâm đồ lại tiếp tục đeo bám cô đến tận đây
Nhưng, đây chính là đâu? Không phải linh hồn cô đã tan biến rồi sao? Không phải anh đã đưa cô tới thế giới của anh sao?
Hay, cô đã bị đưa tới địa phủ rồi chăng?
Vừa mệt mỏi rã rời, vừa không tránh được tâm tư hiếu kì của mình, cô khẽ khép nhẹ đôi mi rồi thoáng nhíu mày. Bởi ánh sáng lạ lẫm nơi đây phủ khắp ánh nhìn của cô. Thật chói!
Thị giác cho cô biết: trước mắt cô là một màu trắng xóa
Khứu giác cho cô biết: một mùi thuốc sát trùng khó chịu xộc thẳng vào mũi cô
Xúc giác cho cô biết: rất đau, rất mệt mỏi
Vị giác cho cô biết: một chút khô khốc và vị đắng len lỏi
Thính giác cho cho cô biết: tiếng nói ai đó đang vang vọng bên tai
_Bác sĩ, bác sĩ, em ấy cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi. Ông mau lại xem cho con bé đi
Mi mắt cô dần khép lại, mọi thứ bỗng chốc lại tối sầm đi
[...]
Mệt mỏi mở mắt thêm lần nữa, thứ cô nhìn thấy không còn là một màu trắng xóa, mà đó còn có ba, mẹ và Dương Minh. Mọi người đều nhìn cô với cái nhìn lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lai-mot-lan-ton-thuong/1992707/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.