Hôn lễ kết thúc, cô tạm biệt Dương Minh và Băng Tâm rồi đứng đón taxi để trở về ngôi nhà riêng của mình. Nhưng Tiêu Dao lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô và phá huỷ dự định vốn có của cô
_Cậu có thời gian để đi uống một ly coffe với mình không?
_Ừm…
Cả hai cùng bước vào một nhà hàng nhỏ cách đó không xa. Nhưng trong suốt cả chặng đường ngắn ngủi ấy, lại không ai chủ động nói với ai câu nào. Họ chỉ im lặng, im lặng, rồi khẽ liếc trộm nhau
Hai cô gái vì yêu mà thương tổn này, trong 2 năm qua đã tiều tuỵ hơn rất nhiều…
Yêu, rốt cuộc là gì?
Có người bảo: “Yêu giống như một liều thuốc”
Đúng thuốc, đúng bệnh, bệnh sẽ sớm ngày lành
Sai thuốc, sai bệnh, bệnh chỉ càng nghiêm trọng hơn
Ai đã từng vì yêu sai người mà có được hanh phúc? Chưa từng…
Cô chưa từng, Tiêu Dao cũng chưa từng…
Tiêu Dao, người con gái vì yêu mà cố chấp, cô ấy đã bỏ lỡ đi một nói rất ý nghĩa. Đó là “người đã từng phản bội bạn một lần, có thể phản bội bạn lần thứ hai, thứ ba, và vô vàn lần thứ n khác nữa”
Tuấn Khang đã từng phản bội cô mà đến với Tiêu Dao, nhưng điều đó không đủ để bảo đảm rằng anh không phản bội Tiêu Dao mà đến bên người con gái khác
_Cậu không có gì để trách mình sao?
Cô lơ vừa khuấy nhẹ ly coffe, vừa lơ đãng đưa mắt nhìn cảnh vật xa xăm rồi đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lai-mot-lan-ton-thuong/1992699/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.