Dương Minh rất thương cô, nên cô lại không thể nào nói ra sự thật cho anh biết. Nếu như làm anh kích động, cô không biết, điều tệ hại nào còn có thể xảy ra thêm được nữa
Lúc này, đôi mắt cô long lanh, ngấn đầy nước, giọng nói càng lúc càng trở nên nức nỡ hơn
_Không chơi nữa, không cưới nữa. Em không muốn, không muốn kết hôn. Thật không muốn, không vui chút nào...
Lòng cô lại càng hỗn loạn hơn, kéo theo anh cũng hỗn loạn không kém
Dương Minh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, nhẹ nhàng an ủi. Em gái mà anh nâng niu, cưng chiều hết mực, vậy mà tên Tuấn Khang khốn kiếp đó dám làm tổn thương cô, nhất định là chán sống rồi
_Ngoan ngoan, không sao hết. Có hai ở đây lo cho em, lo cho em cả đời
_Anh hai...
Cô nức nỡ trong lòng anh một hồi, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi
Ít ra, ngủ được là tốt rồi
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng cho tới khi tỉnh giấc, mặt trời dường như vẫn chưa ló dạng
Giá như, tất cả chỉ là giấc mơ...
Nhưng cô biết, trên đời này vốn không tồn tại hai chữ "giá như"
Và sau giấc ngủ ấy, cô dường như nhớ ra rất nhiều điều, rất nhiều điều từng xảy ra trong quá khứ
Tại sao cô lại từng bỏ qua những điều đó cơ chứ
Hơn 6 năm trước, lúc mà cô còn chưa hẹn hò với Tuấn Khang, đáng lẽ, cô phải nhận ra đôi mắt lấp lánh của Tiêu Dao khi nhìn thấy anh, đáng lẽ, cô nên để ý về việc Tiêu Dao thường xuyên kể về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-muon-lai-mot-lan-ton-thuong/108574/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.