Danh sách khách mời được ba mẹ cô kiểm soát nghiêm ngặt, những người bạn cùng trọ quen thân như người nhà cũng chẳng thể mời được, thậm chí họ còn không biết rằng cô sắp bước vào một mối quan hệ hôn nhân. Vốn dĩ cứ ngỡ lần này về nhà qua mặt ba mẹ sau đó trở lại trọ liền trốn đi tới một nơi khác, cùng nhau chăm sóc cho bé con. Bây giờ nghĩ lại cô chỉ cảm thấy bản thân lúc ấy thật ngây thơ, chuyện hoang đường như vậy căn bản là không thể nào.
Ngồi trong phòng trang điểm, cô ngắm nhìn bản thân trong gương. Chiếc kính đen được đặt sang bên cạnh, cô cũng không có ý định đeo nó lên bởi cô hi vọng chuyến đi lần này có thể cho cô được tháo nó ra, thoát khỏi sự ràng buộc bao năm…
Bên ngoài chợt vọng lại âm thanh ầm ĩ, Ninh Hạ Ngân xách váy cưới đứng dậy, kéo theo cả thói quen cầm chiếc kính đeo lên mắt.
- Nó còn trẻ như vậy chúng mày lại bắt nó kết hôn, một tiếng cũng không báo với tao, có phải coi tao là người chết rồi không? Chẳng cưới xin gì hết!
- Mẹ đừng làm loạn nữa, mẹ không thích thì có thể về, đừng làm phiền tâm trạng của con gái con.
Cô chớp nhẹ mi mắt, bước chân khựng lại rồi trở lại bàn trang điểm. Cánh cửa ngay sau đó bị mở toang, âm thanh cãi vã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Bà nội bước về phía cô, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh rồi kiên quyết:
- Con đi với bà, không ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-la-gi-sao-anh-lai-khoc-/3576948/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.