Hạ Liên cắt đoạn video đó rồi gửi cho Trần Mộc Hương. Dường như đúng như dự đoán, sau khi xem xong đoạn băng khuôn mặt Trần Mộc Hương tối sầm. Những dấu hiệu kia muốn bà không nghi ngờ quả thực là không thể.
Đứa con gái nuôi này trước nay bà vẫn luôn để ý sát sao, từng hành động đường đi nước bước đều nằm trong tầm kiểm soát, rất khó có thể tin sau lưng bà nó có thể làm ra những chuyện tày đình.
Hiện tại theo những gì bà biết được cũng chỉ là một biểu hiện trên một đoạn cut, muốn xác thực rõ ràng phải trực tiếp đối chất mới có thể khẳng định chính xác.
Tối hôm đó, Trần Mộc Hương cùng chồng và con gái ngồi ở phòng khách. Ninh Chí Thanh vì công việc kinh doanh thất bại liên tiếp gần đây mà vô cùng phiền muộn, nếp nhăn trên trán chồng đè lên nhau, tựa như mỗi nếp là một áp lực bộn bề vậy.
- Hạ Ngân sắp tốt nghiệp chưa, sao lâu quá vậy?
Trần Mộc Hương tròn mắt thắc mắc:
- Ông hỏi chuyện đó làm gì? Lần trước chẳng phải nó đã nói rồi sao?
Tiếng thở dài đầy nặng nề hắt lên, chầm chậm đưa ra quyết định:
- Ngày mốt là cuối tuần, bà gọi nó về cho tôi. Tình hình bây giờ căng thẳng lắm rồi, nếu không cứu vãn chỉ sợ cái nhà này cũng không giữ nổi đâu!
...
Cầm tờ giấy siêu âm trên tay, trong lòng cô lúc này có thật nhiều cảm xúc. Cái chấm nhỏ xíu xiu kia vậy mà là là một sinh linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-la-gi-sao-anh-lai-khoc-/3576942/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.