Lại hơn một tuần nữa trôi qua, tâm trạng cô không khá hơn là bao, các bạn cùng phòng của cô đã không còn giận nhưng cô lại trong trạng thái tự cô lập chính mình, mất ăn mất ngủ dẫn đến cả người gầy guộc. Đôi mắt thâm quầng bị chiếc kính đen che đi vơi bớt, nếu bỏ ra chỉ sợ sẽ dọa người đối diện.
Thấy tinh thần Ninh Hạ Ngân ngày càng xuống dốc, Sam Châu và mọi người bắt đầu thấy lo lắng. Họ dằn vặt bản thân, họ nghĩ Hạ Ngân xảy ra tình trạng như vậy là bởi do họ đã cố ý giận dỗi. Càng nghĩ càng áy náy, Sam Châu xìu mặt ngồi trước mắt cô:
- Bọn mình không còn giận cậu nữa rồi mà, sao cậu vẫn còn ủ dột vậy chứ? Mất đoạn video đó tiếc thì tiếc thật nhưng mà nếu vì nó mà chúng ta phải cãi nhau thì thà rằng không có còn hơn. Hạ Ngân à, cậu đừng thế này nữa được không, cậu như vậy bọn tớ cũng chẳng vui vẻ gì!
Rất hiếm khi Sam Châu gọi thẳng tên của cô, điều đó cho thấy cô ấy thực sự đang rất nghiêm túc. Chỉ là ngược lại là cô, cô phải làm sao để nói cô thực sự mới là kẻ có lỗi đây?
Bất chợt điện thoại reo chuông, vừa nhìn màn hình, Ninh Hạ Ngân đã tái mặt nhưng buộc phải bắt máy.
- A… Alo mẹ!
Từ đầu dây bên kia vọng lên một âm thanh hết mực dịu dàng:
- Con gái, lâu lắm rồi không thấy con về nhà, cuối tuần có lịch học không thì về nhà một chuyến!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-la-gi-sao-anh-lai-khoc-/3576933/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.