“Anh không sợ em… mách mẹ anh hả?”
***
Mọi người đều biết, Cố Nghi Lạc nhẫn nhịn đã lâu.
Nếu không phải vì duy trì thiết lập cậu nam sinh ngây thơ, thì bây giờ cậu hận không thể nằm sấp trên giường vểnh mông xin ức hiếp.
Nắm đấm nhỏ nện vào ngực Lương Đống, Cố Nghi Lạc đè nén tâm tình bức thiết, xấu hổ nói: “Anh không sợ em… mách mẹ anh hả?”
“Mách gì?”
“Anh bắt nạt em đó.”
Lương Đống bừng tỉnh, “a” một tiếng, làm bộ định đứng dậy, lại bị Cố Nghi Lạc nâng hai tay lên đè chặt vai không cho đi.
“Sợ rồi?” Nỗi thẹn thùng của Cố Nghi Lạc thoảng qua như mây khói, nói trở mặt là trở mặt, “Sao anh lại nhát gan vậy chứ?”
Lương Đống không động đậy, ngừng mấy giây mới trả lời: “Ừ, sợ.”
Không hiểu vì sao, Cố Nghi Lạc luôn cảm thấy “sợ” của anh mang ý khác, ví dụ như sợ hãi mất đi. Nhưng căn bản là anh không có ý định rời đi, nếu thật sợ anh muốn đi, thì dựa vào chút sức lực yếu ớt của cậu thì không giữ anh lại nổi.
Mình lại khiến anh bất an rồi, Cố Nghi Lạc nghĩ, cho dù anh không nói ra.
Thế là Cố Nghi Lạc mở rộng hai tay với Lương Đống: “Tới đây, đừng sợ, vòng tay của Lạc ca vĩnh viễn mở rộng với anh!”
Ra oai chưa được bao lâu, Cố Nghi Lạc đã bắt đầu quỷ khóc sói gào.
Khổ nỗi đêm hôm nọ lăn lê đánh đấm quá kịch liệt, lúc đó ngoài vết thương ngoài da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-giong-anh-chup/2276406/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.