Nếu không phải vì duy trì thiết lập cậu nam sinh ngây thơ, thì bây giờ cậu hận không thể nằm sấp trên giường vểnh mông xin ức hiếp.
Nắm đấm nhỏ nện vào ngực Lương Đống, Cố Nghi Lạc đè nén tâm tình bức thiết, xấu hổ nói: “Anh không sợ em… mách mẹ anh hả?”
“Mách gì?”
“Anh bắt nạt em đó.”
Lương Đống bừng tỉnh, “a” một tiếng, làm bộ định đứng dậy, lại bị Cố Nghi Lạc nâng hai tay lên đè chặt vai không cho đi.
“Sợ rồi?” Nỗi thẹn thùng của Cố Nghi Lạc thoảng qua như mây khói, nói trở mặt là trở mặt, “Sao anh lại nhát gan vậy chứ?”
Lương Đống không động đậy, ngừng mấy giây mới trả lời: “Ừ, sợ.”
Không hiểu vì sao, Cố Nghi Lạc luôn cảm thấy “sợ” của anh mang ý khác, ví dụ như sợ hãi mất đi. Nhưng căn bản là anh không có ý định rời đi, nếu thật sợ anh muốn đi, thì dựa vào chút sức lực yếu ớt của cậu thì không giữ anh lại nổi.
Mình lại khiến anh bất an rồi, Cố Nghi Lạc nghĩ, cho dù anh không nói ra.
Thế là Cố Nghi Lạc mở rộng hai tay với Lương Đống: “Tới đây, đừng sợ, vòng tay của Lạc ca vĩnh viễn mở rộng với anh!”
Ra oai chưa được bao lâu, Cố Nghi Lạc đã bắt đầu quỷ khóc sói gào.
Khổ nỗi đêm hôm nọ lăn lê đánh đấm quá kịch liệt, lúc đó ngoài vết thương ngoài da ra thì không phát hiện gì khác, bác sĩ đến thăm nói có thể cơ bắp sẽ đau nhức do tổn thương mô mềm, khi ấy cậu còn lơ đễnh không quan tâm. Bây giờ di chứng mới lộ ra, chỉ là được Lương Đống ôm ấp một chút, mà xương cốt toàn thân như thể nát vụn, đau đến nỗi suýt trào nước mắt.
“Shhh… Nhẹ thôi nhẹ thôi, a… Đừng chạm vào chỗ đó… Chỗ đó cũng không được…. Hu oa oa oa xảy ra chuyện gì vậy lúc tắm rửa có thấy đau đâu.”
Cố Nghi Lạc như được làm từ thủy tinh được thả về giường, cánh tay của Lương Đống cẩn thận chống hai bên người cậu, lo lắng nói: “Hôm nay đành thôi vậy.”
“Không được, đàn ông đàn ang nói phải giữ lời không được như con bướm đậu rồi lại bay! (*)” Cố Nghi Lạc không phục, nhưng lại sợ đau, xoắn xuýt nửa ngày, lấy lùi làm tiến nói: “Vậy chi bằng, chúng ta ấy ấy giúp nhau đi.”
(*) Gốc là Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy (大丈夫一言既出驷马难追): Một lời đàn ông đã nói ra, bốn con ngựa có rượt cũng không kịp.
Từ bắt nạt ức hiếp biến thành giúp đỡ lẫn nhau, Cố Nghi Lạc vừa sung sướng vừa bất mãn, đáng lý là có thể sướng hơn mà.
Cậu bị thương ở phía sau eo, đầu gối, khuỷu tay, nên cậu dùng một tư thế không cần dùng lực nằm trong ngực Lương Đống, vừa cử động cổ tay vừa hát.
“Tính tính tang tang tùng tùng tang tang Hồ lô oa, tính tính tang tang tùng tùng tang tang bản lĩnh lớn, lá la là la ~”
(*) Bài hát nhạc phim Hồ lô biến /link/
Lương Đống: … Cũng khá hợp với tình hình.
Một ca khúc nhí nhảnh vui tươi mà hát như khổ vì tình, sau khi được giải toả Cố Nghi Lạc vẫn cảm thấy dục cầu bất mãn, nằm trên giường lẩm bà lẩm bẩm, muốn Lương Đống rửa tai cho cậu.
Lương Đống bèn nằm sấp phía trên cậu, hôn từ khóe môi ứ máu đến vết đỏ trên cằm, lại hôn lên những vết thương khác trên cơ thể, vừa hôn vừa gọi “Lạc Lạc”, phải nói là thân thể và màng nhĩ của Cố Nghi Lạc cùng được lọc sạch.
Cuối cùng anh in một nụ hôn lên vết hôn của đàn, Cố Nghi Lạc ngửa đầu lên để anh hôn mạnh mẽ hơn, nặng nề hơn.
Một câu “Toàn thân em đều được khắc tên của anh” nghẹn ngào khiến Lương Đống lại nổi lên phản ứng, một tay anh giữ eo hông Cố Nghi Lạc, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng nghịch.”
Cố Nghi Lạc không sợ chết cọ cọ hoài: “Cứ nghịch đấy, anh làm gì được em.”
Đúng là Lương Đống không làm gì được cậu, đành phải đánh mông mấy lần thị uy.
Chỗ đó nhiều thịt đàn hồi, Cố Nghi Lạc mẫn cảm một mặt thảm thiết kêu la một mặt ồn ào đòi nữa, đỏ vành mắt nước mắt sinh lý rơi lộp cộp, tình cảnh quả thật hơi giống đang bắt nạt người ta.
Sau khi xong việc, Cố Nghi Lạc kiệt sức cố ngồi dậy, chui vào hõm vai Lương Đống, cắn một miếng vào cổ anh.
Không quá đau, nhưng vẫn để lại dấu răng rõ ràng.
Bị hỏi có biết ABO là cái gì không, Lương Đống lắc đầu, Cố Nghi Lạc cũng lười giải thích: “Anh nhớ kỹ đây là ký hiệu em để lại cho anh là được.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Một ký hiệu đổi lấy một lần ấy ấy, vĩnh viễn hiệu nghiệm.”
Thế là hai ngày nằm viện cuối cùng này, Lương Đống bị tập kích liên tục, hôm xuất viện dưới quần áo toàn là dấu răng, như bị chó con gặm.
Cố Nghi Lạc còn ghét bỏ khó gặm: “Cắn không nổi luôn, toàn là cơ bắp cứng ngắc, không thì có thể cắn thêm mấy miếng nữa rồi.”
Lư Tiêu Địch hỗ trợ thu dọn đồ đạc ở bên cạnh không nghe nổi nữa: “Cẩn thận chút đi cục cưng, ở đây có nhiều người.”
Cố Nghi Lạc nhìn chung quanh: “Người ở đâu? Sao em không nhìn thấy.”
Bành Châu: “… Tớ ra ngoài đợi vậy.”
Tưởng Du nhún vai, cũng đi ra theo.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Lư Tiêu Địch thông báo các hoạt động của trò chơi Người Bảo Vệ từ tháng trước.
“Chúc mừng mọi người, tất cả đều rút thăm trúng người mình muốn bảo vệ!”
Bành Châu: “Em biết lâu rồi.”
Tưởng Du: “Xàm xí.”
Lương Đống: “Đàn chị vất vả.”
Cố Nghi Lạc: “Khoan khoan, cái này… chắc chắn không có nhúng tay vào chứ?”
“Không hề nhá.” Lư Tiêu Địch chỉ tay lên trời, “Đây đều là trời cao an bài.”
Trên xe, Bành Châu giơ móng vuốt màu xanh lam Tiffany ra lấy lòng Tưởng Du, bị mắng xối xả “Đỏ phối với xanh lục nhìn gớm chết (*)”, cậu chàng tủi thân xin Cố Nghi Lạc chứng minh giúp đây là màu lam không phải màu lục, nhận lại sự đối xử qua loa có lệ.
“Đỏ phối với lam làm phiền chết người.” Cố Nghi Lạc ôm điện thoại mặc kệ cậu bạn, “Xê xê ra, tớ đang bận đấy.”
(*) Gốc là “红配绿赛狗屁“ (Đỏ phối xanh không khác gì rắm chó),bắt nguồn từ nguyên tắc phối màu. Đỏ và xanh lục là hai màu sáng, là màu tương phản đối lập trong vòng tròn màu, khi phối với nhau gây khó chịu cho người nhìn.
Quay qua quay lại đã lên diễn đàn tám chuyện hừng hực với cư dân mạng.
Today Nghi Happy: A Đông, sau khi gặp bạn, tui trở nên rất may mắn!
Dong: ?
Today Nghi Happy: Trò chơi Người Bảo Vệ lần này nữa… A có phải tui quên kể cho bạn rồi đúng không? Không sao không quan trọng, tóm lại bạn chính là ngôi sao may mắn của tui! [/Star]
Dong: [/mỉm cười]
Vừa gửi emoji đi, Lương Đống phát hiện có ánh mắt nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, đụng phải Cố Nghi Lạc đang thẹn thùng nhìn.
Tưởng đã bị phát hiện, lòng Lương Đống rớt lộp độp, không ngờ Cố Nghi Lạc lại quay đi, ôm điện thoại vùi đầu gõ chữ.
Today Nghi Happy: Vậy tui có thể ước nguyện với bạn không? Bạn tri triển pháp thuật giúp tui nha [/đáng thương]
Dong: Cái gì?
Today Nghi Happy: Tuy tui không biết anh ấy thích tui vì điều gì, nhưng tui hi vọng anh ấy có thể vĩnh viễn thích tui, với lại, mặc dù bây giờ tui khá ỷ lại vào anh ấy, nhưng tui hi vọng sau này anh ấy cũng có thể ỷ lại tui…
Today Nghi Happy: Có tham lam quá không…
Lương Đống ngồi hàng ghế sau nhìn thấy hai tin nhắn này, đầu tiên là sững sờ, sau đó là khẽ thở phào.
Ngón tay chạm vào bàn phím trên màn hình, không lâu sau đó, Cố Nghi Lạc nhận được câu trả lời mong muốn.
Dong: Chúc mừng bạn, thi triển pháp thuật thành công.
Trưa hôm xuất viện, một đoàn người kéo tới khách sạn Đào Nguyên, mẹ Lương Đống đặt một bàn tiệc dưỡng sinh lớn ở đó, mời mọi người đến thưởng thức.
Tới nơi mới biết đây cũng coi như bữa gặp gia đình đôi bên được biến tấu, tuy cha Lương Đống bề bộn nhiều việc không thể tham gia, nhưng có mẹ Lương và ba mẹ Cố Nghi Lạc ở đây, bữa cơm này ít nhiều cũng khiến người ta bứt rứt.
Nhất là khi mẹ Lương lấy từ trong túi ra một phong lì xì nhìn độ dày là biết có giá trị không nhỏ, Cố Nghi Lạc không khỏi thắt mông lại, như thể kế tiếp sẽ chạy mất dép.
“Tới vội quá, dì làm mẹ chồng nhưng cũng chưa kịp chuẩn bị.” Mẹ Lương cười đến là hiền lành, “Cái này coi như làm quà ra mắt cho Tiểu Cố.”
Quản Mộng Thanh cũng có chuẩn bị, móc một phong lì xì đỏ có độ dày không hề thua kém đưa cho Lương Đống: “Haizz, ai mà chẳng vội, cuống cuồng bận bịu có kịp lo gì đâu, hỏi hàng xóm mới biết gặp con dâu thì phải tặng lì xì, đây, Tiểu Lương cầm lấy đi mua đồ ăn ngon đi con.”
Lòng hiếu thắng kỳ quái và mùi thuốc súng lượn lờ khắp bàn ăn, Cố Nghi Lạc nghĩ bụng tập tục truyền thống thật hại người, muốn cho tiền thì hai mẹ add wechat chuyển khoản trực tiếp cho nhanh, làm gì tranh đấu chị chết em sống trên bàn cơm vậy.
Sau đó đến tiết mục truyền thống của văn hóa Trung Hoa —— Đẩy tới đẩy lui.
Cố Nghi Lạc đưa mắt xin chỉ thị của ba mẹ, Quản Mộng Thanh nháy nháy mắt với cậu, mẹ Lương bèn đi từ đầu bàn bên kia qua, nhét lì xì đỏ vào ngực cậu: “Cầm lấy đi cầm lấy đi, không đủ thì nói với dì.”
Cố Nghi Lạc định nhận, Quản Mộng Thanh “hừ” một tiếng: “Đứa nhỏ này thật là, sao lại không hiểu chuyện như thế.”
Cố Nghi Lạc định từ chối, mẹ Lương tỏ vẻ tổn thương: “Hiếm khi dì mới tới được một chuyến, Tiểu Cố đừng làm dì buồn mà.”
Lương Đống cũng gặp rắc rối giống cậu, lì xì cứ như củ khoai lang bỏng tay truyền qua truyền lại trong bữa tiệc, khiến Bành Châu nhìn không nổi nữa: “Con thấy chú dì đừng lấn cấn nữa, chi bằng cho con đi, con tiêu hộ hai người họ.”
Lúc này mấy vị phụ huynh mới biết xấu hổ, đưa lì xì của nhà mình cho con trai, dặn dò: “Lát nữa hai đứa con đưa cho nhau nhé.”
Cố Nghi Lạc & Lương Đống: …
Sớn như vầy có phải nhanh không?
Đến bấy giờ không khí trên bàn tiệc mới ấm cúng trở lại, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, hỏi han tình hình gần đây của nhau.
Cố Nghi Lạc ngoan ngoãn trả lời mẹ Lương những kế hoạch sắp tới của bản thân, cũng dâng rượu mời theo sự chỉ điểm của Quản Mộng Thanh, thật vất vả mới kết thúc câu chuyện, xoay mặt lại đã thấy Lương Đống đang bị Cố Đông chuốc rượu liên tục.
“Khi chưa gặp Tiểu Lương ba đã nghĩ chắc chắn đứa nhỏ này không tệ, gặp rồi mới biết cái gì gọi là tuấn tú lịch sự, nào nào nào, cạn chén này rồi nói chuyện tiếp!”
Thấy Lương Đống sắp uống đến ngơ rồi, Cố Nghi Lạc giật mạnh tay áo của Cố Đông dưới mặt bàn: “Ba, ba làm gì đó, chuốc say anh ấy thì làm sao?”
Cố Đông lại gần, hạ giọng: “Thường thì rượu vào sẽ nói lời chân thật, nếu muốn biết phẩm chất của một người như thế nào, thì cứ xem biểu hiện sau khi nó say rượu. Ba đang kiểm định giúp con.”
Cố Nghi Lạc: … Được rồi, ngài vui là được.
Kết quả của việc kiểm định là, khi tàn tiệc, một bàn người rụng quá nửa.
Bành Châu uống say khướt ngả vào người Tưởng Du la lối vợ ơi vợ à, bị Tưởng Du đẩy ra lại dính vào như bạch tuộc; Cố Đông cũng uống đến nỗi bí tỉ không biết gì, nôn một trận, được vệ sĩ đi theo mẹ Lương đỡ lên xe; Đàn chị Lư đánh giá thấp sức ngấm của Ngũ Lương Dịch (*),nằm gục trên bàn ngáy o o, Cố Nghi Lạc gọi xe giúp cô.
(*) Ngũ Lương Dịch (五粮液): Một trong những loại rượu trứ danh của Trung Quốc, được chưng cất từ 5 loại ngũ cốc là cao lương đỏ, gạo hạt dài, gạo nếp, lúa mì và ngô.
Đưa tiễn mấy vị này xong, trên bàn còn một người ngồi.
Vị này an tĩnh dị thường, không nôn không quậy cũng không ngủ gật, đặt hai tay lên đầu gối, eo thẳng tắp, như bé cưng ngoan ngoãn nghe lời nhất trong nhà trẻ.
Mẹ Lương gọi anh: “Tiểu Đống, Lương Đống, con à, về nhà nào!”
Thậm chí quơ quơ tay trước mắt anh, nhưng anh vẫn không có chút phản ứng nào.
Cố Nghi Lạc ra trận thì thuận lợi hơn nhiều, vừa chìa tay, Lương Đống đã đặt tay lên, nắm tay cậu, đôi mắt chậm rãi ngước lên, nhìn chăm chú vào cậu.
Mẹ Lương thấy vậy thì vừa mất mát vừa vui mừng: “Cái này gọi là có vợ là quên mẹ.”
Cố Nghi Lạc đưa đại bảo bảo say rượu về nhà mình.
Ý định là muốn Lương Đống bôn ba mấy ngày nay được ngủ ngon một giấc, trải giường cẩn thận cho anh xong, Cố Nghi Lạc đến phòng bếp rót trà, quay về xem sao, người vẫn ngồi trên mép giường, tư thế cũng chưa thay đổi.
Cố Nghi Lạc đặt ly trà xuống, vừa xoa tay vừa đi tới, nhíu mày, lang sói vô cùng, hỏi: “Sao vậy, muốn em cởi quần áo giúp anh?”
Lương Đống ngốc nghếch ngồi yên không nói lời nào, Cố Nghi Lạc coi là anh đã ngầm đồng ý, vừa khoác tay lên chỗ cổ áo sơ mi, đã bị một bàn tay to lớn giữ lấy cổ tay.
Cố Nghi Lạc đành phải rút tay về, nhỏ giọng thầm thì: “Uống say rồi mà ý thức đề phòng vẫn mạnh thế….”
Phòng ngủ tuy không lớn, nhưng chứa hai thanh niên trưởng thành nam tính cũng tạm dư. Cố Nghi Lạc sắp xếp lại đồ đạc mang từ bệnh viện về, khép cửa tủ quay đầu lại, thấy ánh mắt của Lương Đống đổi hướng, đang nhìn giá sách của cậu.
Nói đúng hơn là đang nhìn tầng thứ ba từ trên xuống của giá sách, nơi đó đặt ảnh chụp của Cố Nghi Lạc lúc 5 tuổi mới học đàn, và một hộp âm nhạc làm từ gỗ.
Cố Nghi Lạc đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống, cùng anh nhìn về nơi ấy: “Hộp âm nhạc có đẹp không?”
Lương Đống không nói chuyện, Cố Nghi Lạc tự hỏi tự trả lời: “Khà khà, bạn trai em làm cho em đấy.”
Không biết bị từ mấu chốt nào tác động, Lương Đống chậm rãi quay đầu lại nhìn người bên cạnh, ánh mắt hơi tan rã, không rõ đang suy nghĩ gì.
Góc độ này vừa hay khiến Cố Nghi Lạc nhìn thấy nửa dấu răng trên gáy anh, nghĩ bụng có nhiều dự định papapa như thế cơ mà, giờ có thể chấm mút trước một chút. Cố Nghi Lạc đánh bạo dùng ngón trỏ nâng cằm Lương Đống lên, trêu ghẹo: “Tướng công nhà ai đây, khôi ngô tuấn tú quá?”
Ấn đường bằng phẳng hơi nhăn lại, ánh mắt Lương Đống càng tan rã.
Dựa vào kinh nghiệm mấy lần uống say, Cố Nghi Lạc đoán ý thức của Lương Đống đang chênh vênh ở đường ranh giới giữa tỉnh táo và mơ hồ. Anh có thể biết mình là ai, nhưng để nắm bắt tin tức khác theo đường này thì hơn khó.
Cố Nghi Lạc nghĩ thôi không đùa anh nữa, pha cốc nước mật ong cho anh giải rượu, thả tay xuống vừa định đứng lên, cánh tay đã bị giữ lại.
“Hửm?” Cố Nghi Lạc quay đầu lại, “Sao thế anh?”
Mặt Lương Đống hiện lên ráng đỏ không tự nhiên, nhiệt độ lòng bàn tay cũng cao hơn bình thường, nhưng ánh mắt anh rất nghiêm túc, gần như không nhìn ra vẻ ngốc nghếch của một con ma men.
Ngay cả nhả câu nhả chữ cũng rõ ràng.
“Xinh đẹp.” Anh trả lời vấn đề trước đó, “Lạc Lạc, xinh đẹp.”
Hiểu ra vừa nãy Lương Đống nhìn ảnh chụp cậu, Cố Nghi Lạc lại xấu hổ, che đi khuôn mặt nóng bừng: “Làm gì đó, tự dưng tự lành…”
Ngay sau đó, miệng Lương Đống lại tung một chữ “em” ra.
Anh nhìn Cố Nghi Lạc, kiên định nói: “Của nhà em.”
Cố Nghi Lạc tìm được thú vui mới —— Trò chuyện với Lương Đống say rượu.
Lương Đống bị cồn khống chế nên càng thẳng thắn hơn, có một kiểu dễ thương rất khác, hỏi gì đáp nấy, cũng phát huy sự chững chạc đàng hoàng đến mức cao nhất.
Cố Nghi Lạc kéo thử vào đoạn nhạc khác nhau, hỏi anh có hay không, từ đầu đến cuối mặt anh không có biểu tình gì, cuối cùng cố vực tinh thần dậy để trả lời một thể: “Đều như nhau.”
Cố Nghi Lạc lại lấy từ trong ngăn kéo ra một đôi bông tai độc đáo mà cậu đã mua cách đây không lâu, pha lê rhinestone ghép thành hai chữ, một chữ “thảo”, một chữ “em”. Vốn định làm đạo cụ tình thú, ai ngờ Lương Đống nhìn thấy đôi bông tai này là đầu lông mày cau lại, trên mặt viết đầy chữ không đồng ý.
(*) Pha lê rhinestone: Pha lê loại tốt được cắt giác từ đá thủy tinh (rock crystal),còn gọi là rhinestone, để kỉ niệm việc chúng tìm thấy ở con sông Rhine.
※ – Nhắc lại xíu, chữ ‘thảo’ đồng âm với chữ ‘thao’ aka dduj trong truyền thuyết =)))))))))
Cố Nghi Lạc nghĩ bụng không phải chứ, lần trước video sex em nói hai chữ này anh hận không thể làm em luôn dù cách tấm màn hình đấy sao, bây giờ giả bộ đứng đắn cái gì?
Ai ngờ Lương Đống lại chỉ vào hai chữ, đọc lên: “Anh, ‘thảo’.”
Anh đọc rõ ràng mạch lạc, không cho người ta bất kì sơ hở nào để nghĩ bậy bạ, sau đó lắc đầu: “Thô tục, không được.”
Cố Nghi Lạc cười đến nỗi bả vai run rẩy, bỏ đàn violin vào hộp đàn dưới cái nhìn chằm chằm của Lương Đống.
Cười xong giới thiệu cho anh: “Violin của em có tên là Khoái Khoái, khoái trong khoái lạc (vui vẻ). Vì mẹ em kể rằng năm đó suýt thì đặt tên cho em là Cố Nghi Khoái, em cảm thấy không thể lãng phí được, bèn đặt cái tên thần tiên này cho đàn của em.”
Lương Đống gật đầu.
“Thói quen đặt tên cho đàn hẳn là em đã nói cho anh rồi nhỉ? Trước đó thì viola và violin điện cũng được đặt tên, lần lượt là…”
“Tiêu Tiêu, Sắt Sắt.” Lương Đống trả lời.
“Đúng vậy, Tiêu Tiêu và Sắt Sắt, nghe là biết cùng một nhà…”
Tiếng nói dừng bặt, dừng khoảng 5 giây, Cố Nghi Lạc xoay phắt người lại, đôi mắt trợn tròn vo: “Sao anh lại biết?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]