*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu không cần mặt mũi nữa, đề nghị quyên góp cho hiệp hội thẩm mỹ…
***
Đêm nay, Cố Nghi Lạc ngủ ngon giấc.
Khi tỉnh lại điện thoại đã tự động tắt máy, cắm sạc một lúc, mở wechat ra thấy cuộc gọi video với Liang kết thúc từ một tiếng trước, dài 9 giờ 32 phút, có lẽ lúc đó điện thoại hết pin sập nguồn.
Quả nhiên Lương Đống giữ lời hứa, luôn ở bên cạnh cậu.
Cố Nghi Lạc ấm áp trong lòng, gửi hình động mặt mèo con hôn hôn qua. Lương Đống vẫn chưa ngủ, cũng đáp lại có emoji hôn hôn.
Today Nghi Nhớ Anh: 【 Em dậy rồi, anh mau đi ngủ đi 】
Liang:【 Chân sao rồi? 】
Today Nghi Nhớ Anh: 【 Không sao, lấy dầu hoa hồng trong nhà xoa một lượt là khỏi 】
Liang: 【 Còn sợ không? 】
Today Nghi Nhớ Anh: 【Không sợ [/hai tay chống nạnh.gif]】
Dặn dò vài câu “về nhà sớm”, “chú ý an toàn” xong, Lương Đống đi ngủ.
Tạm thời qua một ải, Cố Nghi Lạc thở phào, bất chấp khó khăn mở cửa ra, bắt đầu vượt ải thứ hai.
“Sao canh trong nồi không vơi đi chút nào?” Quản Mộng Thanh vừa rời giường, đang hô to gọi nhỏ trong phòng bếp, ” Cố Nghi Lạc mày lại đây cho mẹ!”
Cố Nghi Lạc bị gọi thẳng cả họ lẫn tên sợ hãi lóc cóc chạy đến: “Dạ.”
Quản Mộng Thanh chỉ vào nồi, nổi bão: “Tối qua còn nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-giong-anh-chup/2276398/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.