“Anh 1m87.”
***
Cái người Cố Nghi Lạc này, lúc thì mẫn cảm tinh ý, lúc thì trì độn chậm tiêu.
Cái sau chủ yếu thể hiện ở lĩnh vực mới đặt chân, ví dụ bên Liang ngày thứ năm, cậu mới phát hiện sáng nào cũng có thể thấy Liang không phải là trùng hợp, mà là có người cố tình.
“7 giờ em dậy anh ở đây, 10 giờ em dậy anh cũng ở đây.” Cố Nghi Lạc nói vào điện thoại, “Chẳng lẽ anh không cần ngủ hả?”
Lương Đống: “Ừ.”
Cố Nghi Lạc: …
Xem đứa trẻ buồn ngủ đến mức nào này, thần trí mơ hồ luôn rồi.
Vậy phải làm sao đây, chỉ có thể tiếp tục khuyên nhủ: “Đừng vầy nữa, không ngủ là không cao được đâu.”
“22 tuổi, theo lý thuyết thì sẽ không cao nữa.” Lương Đống nghĩ nghĩ, bổ sung chi tiết, “Anh 1m87.”
Cố Nghi Lạc 1m75 cảm thấy bị xúc phạm, yên lặng thu hồi nỗi đau vừa rồi, nghĩ thầm vậy buồn ngủ chết kệ anh.
Trên đường đi học Cố Nghi Lạc lại đứng ngồi không yên, mở wechat gửi chat voice: “Có nhiều luận văn phải viết thế à anh? Có thể xin giáo viên tối nay nộp được không?”
Lương Đống nói: “Không có luận văn.”
“Vậy sao vẫn chưa ngủ.”
“Ừ, đọc sách.”
“Em bật bản nhạc lần trước cho anh nghe nhé?”
“Không cần đâu, nghe chỉ muốn ngủ.”
“Thì dùng nó như bài hát ru anh ngủ mà.”
“Khi muốn ngủ sẽ tự ngủ.”
Cố Nghi Lạc hết cách triệt để, cầm điện thoại đi một mạch đến phòng đàn, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-giong-anh-chup/2276352/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.