Lâm Phi nắm cổ tay Hạ Nhất đi ra khỏi trung tâm mua sắm, dọc đường có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này, Lâm Phi đắc ý vô cùng, còn cố tình làm ra một bộ khí chất lão công.
Hạ Nhất lại có chút ngượng ngùng mà cúi đầu đi theo sau, trên mặt bất giác ửng đỏ, thoạt nhìn càng như là thẹn thùng.
Anh hối hận khi đề nghị cậu mặc đồ màu hồng, để rồi cuối cùng chính mình lại trở thành người nhận đủ, hối hận chết đi được ấy chứ.
Trở lại xe, Lâm Phi tiếp tục lên đường đến nhà hàng.
Hạ Nhất ngồi trên xe, nhìn bộ dáng hồng nhuận và dịu dàng của mình qua kính chiếu hậu, gần như cầu xin Lâm Phi nói: “Tiểu Phi, hay là chúng ta đừng mặc đồ đôi nữa nha? Ít nhất đừng để tôi như này đi gặp cậu ta chứ? Cậu ta sốc rớt răng hàm luôn đó, lúc còn ở bên nhau thì tôi chính là thuần khiết công, với cậu lại thành thụ, mặt mũi biết để đi đâu?”
Lâm Phi vì thực hiện được ý xấu mà cao hứng, nghe lời anh nói lại thấy không vui, cố ý hạ giọng ra vẻ công khí mười phần.
Hắn nói: “Hạ ca, đã lên thuyền giặc rồi thì nào có đạo lý đi xuống, hôm nay tôi công cậu thụ, không bàn nữa! Dù gì cũng là chủ ý của cậu, tự nhận trái đắng mới phải chứ ta?”
Hạ Nhất rầu rĩ nhìn cậu, cái tính cậy mạnh từ nhỏ đến lớn mãi không chịu đổi, thói quen chiếm tiện nghi vẫn giữ y nguyên.
Mặc dù đã ở nước ngoài hai năm, hai người chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-duoc-de-toi/230751/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.