Tại ngã tư đường Nam La, quận Đông Thành, Trương Lộ Chi đang giúp bà cụ qua đường trên làn vạch kẻ đường.
Trong xe tuần tra, Ôn Dương lại giương mắt liếc nhìn Trương Lộ Chi một lần nữa, sau đó bất lực tiếp tục bấm điện thoại, ghi lại biên bản báo cảnh sát ngày hôm nay.
Vừa nãy là nhiệm vụ thứ sáu trong ngày hôm nay.
Ôn Dương có thói quen ghi lại tình hình vụ việc báo cáo cảnh sát hằng ngày vào điện thoại, mà những thứ đó, dường như đã trở thành tất cả cuộc sống hiện tại của nàng.
Trương Lộ Chi là người mới, vừa gia nhập Sở Cảnh sát vào tháng 9 năm nay.
Mới nhậm chức được hơn một tháng, trong cậu vẫn còn cháy bỏng nhiệt huyết với công việc tuần tra hàng ngày.
Khi được phân vào đội Ôn Dương, Trương Lộ Chi sung sướng vô cùng.
Mặc dù đáng ra phải gọi Ôn Dương hai tiếng "chị Ôn", nhưng "khăn trùm không nhường mày râu", "chị Ôn" nào phải nữ cảnh sát có thể khinh thường.
Dù sao, người ta cũng được đào tạo ra từ chi đội điều tra kinh tế.
Nói một cách chính xác hơn, vị "chị Ôn" này đáng ra không được tính là sư phụ của Trương Lộ Chi.
Ôn Dương cũng chỉ mới được chuyển tới đội tuần tra vào tháng 7 này, tính một cách chính xác hơn, nàng mới làm việc tại đội tuần tra được vẻn vẹn 3 tháng.
3 tháng?
Làm gì có tư cách làm sư phụ cơ chứ?
"Trương Lộ Chi!"
"Có!"
Vừa nghe Ôn Dương gọi tên mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097250/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.