Một trong những sở thích ít ỏi của em
.........
"Mà này, hai người hồi sáng cũng điên lắm!"
Trần Phi đột nhiên nhớ tới hai bệnh nhân được cứu sống trong buổi sáng hôm đó:
"Một người ngồi trên bàn đánh bài trong phòng bài, chơi liền tù tì 8 tiếng, đến cơm cũng không ăn. Đúng là quá nghiện! Nhồi máu cơ tim cấp tính đấy, nếu không vì mạng lớn thì chắc giờ này ông ấy đã đi chầu Diêm Vương. Còn có một cậu học sinh cấp ba, tranh thủ cuối tuần được nghỉ bèn đến quán net cà phê chơi game. Chơi game thôi thì không nói, thằng chả còn uống mấy chai bia, sống chết cũng nhịn, không thèm đi vệ sinh. Kết quả là bàng quang nổ tung, bụng đầy nước tiểu. Chỉ vì mấy sở thích như vậy mà đến mạng sống cũng không cần... Mặc dù đôi khi em cũng hay chơi game, nhưng không chơi đến mức phát điên như vậy."
Lưu Dịch gật đầu, nghĩ lại mà rùng mình.
Cả hai bệnh nhân đều sượt qua vai thần chết, suýt chút nữa từ bệnh nhân biến thành di thể.
"Đúng là điên rồ."
"Không phải vẫn còn vài thanh niên thích chơi thể thao mạo hiểm sao! Điều đó không điên rồ sao? Chú làm cảnh sát đã 20 năm nay, những thứ kinh khủng đến thế nào chú chưa thấy, nhưng cứ thấy mấy dân chơi trò thể thao mạo hiểm là chú sợ chết khiếp. Nhất là mấy dân chơi nhảy dù trên cao, nếu chú mà nhảy, chắc bệnh huyết áp cao sẽ nhảy ra khỏi người mất."
Mái tóc bạc trắng mai đầu của sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097234/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.