Đừng đoán, hãy đến hỏi chị
......
Từ khi biết cuối tháng này Giản Mộc Tư sẽ chuyển về Bệnh viện Số 1, Ôn Dương chỉ biết đứng ngồi không yên.
Tình trạng này còn trở nên nghiêm trọng hơn khi nàng trở về đơn vị.
Những đồng nghiệp khác trong đội hoặc là đang làm nhiệm vụ bên ngoài, hoặc là đang trong thời gian nghỉ ngơi, cả phòng làm việc chỉ còn lại một mình nàng, tâm trạng thầm kín càng dễ dàng bộc lộ.
Đầu tiên Ôn Dương lấy ra một tờ giấy trắng, viết vẽ lên đó.
Sau đó nàng lại chán ghét cây bút trong tay, cứ thấy cầm không được thoải mái, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nàng lục lọi trong ngăn kéo rất lâu, nhưng thế nào cũng không tìm được cây bút ưng ý.
Ngoài cây bút ra, đến cả việc nhìn vào chiếc bàn làm việc của chính mình cũng khiến nàng ngứa mắt.
Ngay cả mô hình Elsa yêu thích được đặt trên bàn cũng khó có thể làm Ôn Dương mỉm cười.
Trương Lộ Chi đã tự kiểm điểm cả buổi chiều xem liệu mình có vô tình chọc tức đại ca Ôn hay không.
Buổi sáng vẫn rất bình thường, tại sao ăn xong bữa trưa lại sáng nắng chiều mưa vậy?
Tuy rằng sắc mặt Ôn Dương vẫn không để lộ gì nhiều, nhưng Trương Lộ Chi rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể đại ca đã hạ xuống mức âm.
......
Ca ngày dài dằng dẵng cuối cùng cũng kết thúc, Ôn Dương không về thẳng nhà.
Nàng đợi trong trạm cảnh sát bên cổng phụ của Sở Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097170/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.