Sự rạng rỡ của tôi
......
Bị Ôn Dương dựa vào sau lưng, không biết vì sao, nhiệt độ trên trán Ôn Dương có thể xuyên qua lớp quần áo, chạm đến mọi giác quan trên người Giản Mộc Tư.
Lúc này, Giản Mộc Tư chỉ cảm thấy sau lưng cực kỳ nóng.
Cô cứng đờ người ngay tại chỗ...
Sau vài giây im lặng, Giản Mộc Tư cắn chặt môi dưới, sau đó lại thả lỏng ra: "...Vậy hãy bám chặt lấy chị."
Cô dẫn Ôn Dương chầm chậm đi về phía trước, một tay xách hai túi hành lý, tay phải thì ôm Ôn Dương từ phía sau lưng.
Cái ôm yếu ớt ấy ít nhất vẫn có thể đỡ được Ôn Dương có thể gục xuống bất cứ khi nào.
Khi ở trong xe, Ôn Dương khăng khăng muốn Giản Mộc Tư phải đeo khẩu trang.
Bước vào phòng khách sạn, Ôn Dương chỉ nhớ dặn mình phải đeo khẩu trang.
Nàng lấy khẩu trang y tế ra từ chiếc ví khóa kéo bên cạnh túi hành lý, sau đó đeo hai chiếc khẩu trang lên mặt.
Mở hé cửa sổ ra, để không khí trong phòng được lưu thông.
Cuối cùng, nàng còn dặn dò Giản Mộc Tư, đêm đến nhất định phải đắp chăn kín. Bla bla, cổ họng vốn đã không tốt, âm thanh lầm bầm cũng càng lúc càng nhỏ.
"Giản Mộc Mộc, buổi tối đi ngủ chị không có thói quen đá chăn chứ?"
Giản Mộc Tư đang ngồi bên giường không trả lời...
Lông mày Ôn Dương càng nhăn lại, trước khi ngủ lại mở mắt ra, hỏi lại: "Buổi tối đi ngủ chị không đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097097/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.