Từ Cục Công an, căn tin, cho đến Trung tâm Cấp cứu, chỗ nào Trương Lộ Chi cũng đã tìm kiếm hết một vòng, nhưng vẫn chưa thấy Ôn Dương đâu.
Ủ rũ trở về Cục Công an, trong phòng trực chỉ còn lại Lý Duyên Thanh.
Lý Duyên Thanh xua tay, hôm nay Lý Duyên Thanh trực ca đêm với các đồng nghiệp từ đội tuần tra bên cạnh: "Lộ Chi cậu về đi."
"Vậy đại ca thì sao?"
"Chắc đã về, không tìm được thì thôi vậy."
Thật ra, yêu cầu đi tìm Ôn Dương chỉ là một cái cớ để khiến Trương Lộ Chi đi.
Lý Duyên Thanh dõi theo Ôn Dương lớn lên, ông cũng biết Ôn Dương tính tình cố chấp.
Từ nhỏ đã là một cô gái không chịu thua ai, lại thêm cái chết của mẹ, nàng càng trở nên giống một con nhím.
Một con nhím gai góc như vậy, sao có thể liếm láp vết thương của mình trong khi mọi người đang nhìn chứ?
......
Rời khỏi Cục Công an, Giản Mộc Tư nhất thời không biết nên đi đâu về đâu.
Cô chết lặng giữa con đường từ đồn cảnh sát trở về Trung tâm Cấp cứu.
Đứng ngồi không yên, trong lòng cũng run lên liên hồi.
Đúng là cô đã có vài suy đoán về mẹ của Ôn Dương, nhưng khả năng duy nhất không ngờ cũng như không dám nghĩ đến, là mẹ nàng mất do hy sinh.
Mọi thứ khiến cô nghi ngờ trong quá khứ dường như đều có lời giải thích.
Tại sao rõ ràng là sinh viên khoa Truyền thông của Đại học Thuỷ Mộc nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097091/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.