"Sau đó lý do em làm cảnh sát, không vì điều gì khác, chỉ là thực ra em muốn biết... rốt cuộc cả đời mẹ em chấp niệm điều gì..."
Còn chưa ngắt giọng, Ôn Dương đã nhìn đi chỗ khác.
Hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên...
Lẽ ra nàng có thể cố gắng kìm lại trong tình huống như thế này...
Cố gắng kìm lại nước mắt, không cho chúng rơi xuống.
Nhưng người bên cạnh nàng dường như đã nhận ra cảm giác buồn bã trong tiếng nói của nàng...
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay Ôn Dương.
Chỉ trong một khoảng khắc như vậy, có giọt lệ lấp lánh lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt Ôn Dương.
Nàng nghẹn ngào.
Vô vàn cảm xúc đều đang chờ chực trào ra...
Mà điều muốn dâng trào ra đầu tiên chính nỗi niềm tủi thân đã cất giấu sâu trong đáy lòng đã nhiều năm như vậy.
Kể từ năm 2004 trở đi, nàng không còn cho phép mình tủi thân nữa.
Ôn Dương đặt tay lên tay nắm cửa xe. Vội vàng ra khỏi xe mà không quay đầu nhìn lại.
"Em khát nước. Xuống mua nước."
Nàng bước rất khẩn trương, động tác rất vội vàng...
Giản Mộc Tư còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy nàng rời đi mà chỉ để lại một tấm lưng quật cường.
Giản Mộc Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của Ôn Dương, mãi cho đến khi bóng lưng ấy biến mất ở góc phố.
Cô có thể nghe ra cảm xúc trong lời nói của người xuống xe, cũng có thể đoán được có lẽ Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097087/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.