Ôn Dương đã được nếm thử cảm giác khi chọc giận một cục băng.
Ban đầu vẫn là một cô gái rất hững hờ, vậy mà đang yên đang lành bỗng trở mặt vì ba chữ "sông băng nhỏ".
May mà Ôn Dương không cần đi cùng xe Giản Mộc Tư về đơn vị, nếu không, sợ rằng nàng có thể bị đóng băng suốt chặng đường.
Trương Lộ Chi lái xe cảnh sát theo sau xe cứu thương, Ôn Dương cứ thi thoảng lại liếc nhìn chiếc xe cứu thương trước mặt.
Cái liếc mắt của Giản Mộc Tư ấy vẫn quanh quẩn trong tâm trí của Ôn Dương.
Uy lực của cục băng khiến nàng muốn quên cũng khó, hoặc có thể là không dám quên.
Ngồi trên ghế lái, Trương Lộ Chi thực sự cho rằng đại ca cậu đã bị thứ gì đó đả kích.
Nếu không phải bị đả kích, sao đại ca lại cứ chốc chốc lại cười một cái?
Tiếng cười đứt quãng, nghe nhiều cũng hơi sợ.
Đặc biệt là bộ dáng của Ôn Dương, như thể đại ca đang đắm mình hưởng thụ trong khoái lạc.
"Đại ca à, rốt cuộc chị đang cười cái gì vậy?"
Trương Lộ Chi hỏi một lúc lâu, nhưng Ôn Dương không đưa ra câu trả lời chính đáng.
Nàng chỉ vào chiếc xe cứu thương phía trước, ánh mắt dịu dàng, rồi lại cười lên.
Đại ca của cậu có lẽ đã bị ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ Giản làm cho chập mạch.
Chính bản thân Ôn Dương cũng không nói ra được lý do vì sao.
Chỉ cảm thấy phản ứng mà Giản Mộc Tư dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097052/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.