Giản Mộc Tư được xếp chỗ ngồi tại bàn chính, giữa Ôn Dương và bà ngoại.
Ôn Quốc Đông ngồi xuống mới phát hiện, người ngồi bên cạnh Ôn Dương không phải họ hàng nhà họ Dương, mà là Giản Mộc Tư.
"Chào chú Ôn."
"Xin chào."
Ôn Quốc Đông gật đầu với Giản Mộc Tư, khó mà không thấy nghi ngờ.
Những dịp như thế này, con gái ông nhất quyết sẽ không bao giờ mời bạn bè tới.
Tại sao Giản Mộc Tư lại ở đây?
"Bà ngoại mời Giản Mộc Tư đến ạ."
Ôn Dương ghé vào bên tai Ôn Quốc Đông, giải thích.
Không cần đặt câu hỏi cũng có được câu trả lời...
Điều này có nghĩa là mức độ nhạy bén của sĩ quan Ôn đã tăng lên?
Hay là có gì khác mờ ám đằng sau?
Ôn Quốc Đông cười nhạt, uống một ngụm nước trong ly...
Sau đó, điều khiến người cha già cảm thấy càng lấn cấn hơn cả, chính là sau khi các món ăn được dọn lên...
Cô con gái chu đáo bóc tôm cho nhân vậy chính ngày sinh nhật hôm nay thì không nói làm gì, nhưng người bạn ngồi cạnh hình như không cần được đối đãi giống vậy thì phải?
Còn cả món đuôi cá vược hấp...
Ôn Dương cầm đũa cẩn thận róc phần không có xương, gắp một nửa cho bà ngoại, một nửa cho Giản Mộc Tư.
Lại còn... bà ngoại với qua Ôn Dương, gắp xương sườn cho Giản Mộc Tư...
Nhân lúc bà ngoại không để ý, Ôn Dương gắp xương ra khỏi bát Giản Mộc Tư.
"Trong bát dính chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097038/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.