Tôi không phải một người cẩn thận
......
Trên chiếc thuyền cao su, sĩ quan Ôn giật bắn mình vì cái ôm đầy bất ngờ.
Tay chân cứng ngắc không thể cử động, ngay khoảng khắc hoàn hồn, điều đầu tiên mà Ôn Dương làm là đẩy người phụ nữ lao vào trong lòng mình ra.
"Không sao rồi, không sao rồi."
Mới ban nãy còn muốn ở bên người ta, lúc này đột nhiên lại không muốn nữa.
Quần áo của nàng đều bẩn thành cái dạng này, trên người chỉ cảm thấy nhớp nháp, vậy mà vẫn có người muốn ôm.
Sĩ quan Ôn ghét nhất kiểu ôm của trẻ con!
Nếu không phải...
Nếu không phải người phụ nữ trước mặt vừa sống lại từ cửa tử, sĩ quan Ôn chắc chắn đã đẩy cô ấy ra thật xa.
Nhưng không gian trên thuyền cao su có chút xíu, sĩ quan Ôn dù muốn tránh ra xa cũng không còn chỗ.
Trừ khi nàng sẵn sàng lội nước một lần nữa.
"Đại ca?"
Trương Lộ Chi đã sơ tán người dân xong xuôi, lúc này cậu cũng xuất hiện trên đoạn đường ngập nước nông.
Nghe thấy tiếng gọi, đại ca Ôn lập tức nhảy xuống "thuyền".
Chuyện gì thế này?
Trương Lộ Chi gãi đầu, bối rối.
Còn sĩ quan Ôn nhảy xuống thuyền lội nước kia thì vui vẻ biết bao.
Lúc này sĩ quan Ôn chỉ cảm thấy, lội nước muôn năm!
Chí ít không ai có thể ôm nàng trong vùng nước ngập này.
Có lẽ do mải chìm trong cảm giác khoan khoái khi hai chân được đặt lên mặt đất, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097027/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.