Vì có em
......
Trong phòng bệnh VIP chỉ có giường cho một người nhà, ngoài ra còn một chiếc ghế sofa, nhưng ghế sofa chỉ dài chưa đến 1,5 mét, nằm cuộn tròn trên đó cả đêm sẽ không dễ chịu.
Huống chi, Hạ Lương quả thực đã ngất đi do hạ đường huyết và cảm nắng, nếu không phải vì Giản Mộc Tư và Lâm Nguyệt Thanh khăng khăng muốn ở lại bệnh viện hai ngày, chắc chắn Hạ Lương đã muốn xuất viện về nhà ngay đêm nay.
Ôn Dương nhìn Giản Mộc Tư, rồi nhìn Lâm Nguyệt Thanh.
Vậy tối nay thì sao?
Hai người cùng... chen chúc trên một chiếc giường sao?
Hình như không đến nỗi phải làm thế cho lắm?
Ôn Dương nghĩ, hai người trước mắt đều không thích hợp trông bệnh nhân qua đêm.
Không biết người đáng tuổi phụ nữ trung niên như Lâm Nguyệt Thanh có ngủ quen giường hay không.
Còn về Giản Mộc Tư...
Ngày mai Giản Mộc Tư còn phải đi làm, nếu tối nay ngủ không ngon, chắc chắn ngày mai sẽ không có sức làm việc.
Trong một khoảnh khắc, Ôn Dương muốn đề nghị...
Hay là để em trông qua đêm?
Nhưng nàng là ai?
Là ai của Viện trưởng cơ chứ?
Không thân thiết, không ruột thịt máu mủ, chỉ là bạn của con gái, đến chăm sóc qua đêm không phải quá kỳ lạ sao?
Trong khi Ôn Dương vừa nghĩ nát óc vừa bất giác cong môi ra, Giản Mộc Tư đã có quyết định của mình.
"Phu nhân về đi nhé? Để con ở đây."
Đang nhìn chồng mình, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3097020/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.