Kể từ ngày Ôn Dương bị thương, ghế phụ lái trong xe tuần tra đã trở thành chỗ ngồi độc quyền của nàng.
Trong tuần đầu tiên, Đội phó đã tốn rất nhiều công sức để tránh sắp xếp ca trực cho tân binh Dư Nhượng đi theo Ôn Dương.
Việc không để tân binh có kỹ năng lái xe vẫn đang trong thời gian tập sự đi cùng Ôn Dương hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm đối với cấp dưới bị thương tay trái.
Nhưng nếu là "lão làng" được đồn cảnh sát cấp dưới điều đến thì được, Trương Lộ Chi cũng được, họ đều là những cảnh sát tuần tra có thể đảm nhiệm vị trí ghế lái.
Cho đến buổi trưa ngày hôm đó, công việc tuần tra trong ngày vẫn tiếp tục ổn thoả, khu vực tuần tra vẫn khá yên bình.
Được một ngày yên bình như vậy đương nhiên là mong ước của tất cả các cảnh sát tuần tra, chỉ có điều...
"Trương Lộ Chi, đỗ xe sang phải."
Mặc dù tay trái bị thương nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của Ôn Dương.
Khi làm việc, Ôn Dương đặt tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh công việc lên hàng đầu, nàng luôn tập trung vào công việc của mình.
Được Ôn Dương nhắc nhở, Trương Lộ Chi nhìn sang bên phải.
Trong khi đỗ xe mượt mà, cậu cũng nhận thấy hình như có một người ngã xuống cạnh bức tường vỉa hè?
Không mấy ai chú ý thấy có một bà già bị đống bao phế liệu đè lên.
Nhưng một tình huống khó nhìn như vậy lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-lai-co-don/3096968/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.