Chương trước
Chương sau
Bọn họ nên chọn bản thân

......

"Tóm lại, Tiểu Mộc, con đừng cảm thấy áp lực, chỉ là bố cảm thấy có chút, chỉ là có một chút ít đáng tiếc. Con đã học y nhiều năm như vậy, lại còn rất xuất sắc."

Hạ Lương cười, tiếng cười tràn đầy sự vui vẻ:

"Thật lòng mà nói, không thể nói rằng bố chưa bao giờ mong muốn được phấn đấu cùng con gái trong cái ngành này... Nhưng thực ra, trước đây nhiều khi bố rất lo lắng, lo lắng vì thực ra lựa chọn học y không phải là giấc mơ của con, cũng không phải nguyện vọng của con, chỉ là kỳ vọng của bố mà thôi... vậy thì bố có lỗi với con quá, vì đã giết chết khả năng con có ước mơ của chính mình."

"Không phải đâu, không phải."

Giản Mộc Tư luôn miệng nói "không phải", nhưng khi nghĩ kỹ lại lý do vì sao cô chọn trở thành bác sĩ ngay từ đầu...

Cái chết của bà ngoại và kỳ vọng của Hạ Lương đúng là những nhân tố quyết định trong việc lựa chọn hành nghề y.

Còn về ước mơ của chính cô... từ trước tới nay, cô chưa bao giờ thật sự cảm nhận được ý nghĩa đằng sau từ này.

"Nhưng bố vẫn nghĩ con phải làm điều mà mình thích. Nếu những thứ liên quan đến y học là ước mơ của con, bố sẽ tiếp tục ủng hộ con, nếu con muốn làm những việc trái ngành, bố vẫn sẽ ủng hộ con."

"Viện trưởng..."

"Nghe bố nói hết đã, Tiểu Mộc."

Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Lương khiến Giản Mộc Tư vô thức không còn ý định phản bác.

"Con làm bác sĩ đã nhiều năm, cứu được vô số bệnh nhân, cũng vì nghề này mà chịu nhiều hy sinh và nhượng bộ. Thực ra bố nghĩ, chỉ cần con là người có tấm lòng nhân hậu, bất kể con chọn kết thúc sự kiên trì trước mắt tại bất kỳ thời điểm nào cũng không thành vấn đề. Cho dù con không muốn trở thành bác sĩ vào lúc này, bố vẫn sẽ ủng hộ con, cả những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân từng được con cứu giúp cũng sẽ hết lòng ủng hộ con."

"Nghiêm túc làm một việc, nghiêm túc nỗ lực trong một nghề không nhất thiết phải kiên trì đến cuối cùng mới có được sự công nhận và những tràng vỗ tay, không nhất thiết phải kiên trì đến cuối cùng mới được nghỉ xả hơi hay theo đuổi các cơ hội hoàn thiện bản thân. Bởi vì khi đi đến cuối cùng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

"Các nhà vô địch trên thế giới không phải lúc nào cũng vô địch, những cảnh sát giỏi không phải lúc nào cũng không sợ hy sinh, là bác sĩ không phải lúc nào cũng thích sự nhượng bộ phía sau cái nghề này... Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ phủ sạch bằng hết những hy sinh của họ khi họ chọn rời đi vào một lúc nào đó, rời đi để lựa chọn theo đuổi bản thân, lựa chọn tập trung vào cuộc sống của chính mình lại từ đầu."

"Đó chính là những thành tựu của họ, những thành tựu ấy sẽ luôn ở trong trái tim của những người tốt, của những người bình thường. Chúng ta không yêu cầu họ hy sinh đến già chỉ để làm vui lòng những người khác, càng không yêu cầu họ phải hy sinh bằng cả tính mạng. Còn những người dở hơi luôn một mực đòi hỏi bọn họ phải kiên trì mãi, đó là bởi vì họ chưa bao giờ cống hiến cho người khác, đó là bởi vì họ không có trái tim nhân từ, thậm chí là trong tim không có tình yêu."

"Trong mắt bố, trong mắt mẹ, trong mắt Chi Châu, trong mắt ông bà và trong mắt nhiều người khác, chúng ta sẽ không bao giờ quên lòng tốt của họ, sẽ không bao giờ quên họ đã từng là nhà vô địch thế giới, sẽ không bao giờ quên những điều họ đã làm và hy sinh cho chúng ta. Chúng ta sẽ luôn biết ơn tất cả những kiên trì đẹp đẽ mà họ đã trao cho người khác. Điều này sẽ không thay đổi chỉ vì họ lựa chọn chính họ. Xét cho cùng, đáng lẽ họ nên chọn chính họ, nhưng thay vì ban đầu đáng lẽ ra phải chọn chính họ, họ đã chọn chúng ta."

......

Gần đây, các nhân viên của Hội chữ thập đỏ Bắc Thành luôn tìm cơ hội liên hệ với các bác sĩ cấp cứu xuất sắc trong Trung tâm Cấp cứu.

Ban đầu, họ ngần ngại liên hệ với Giản Mộc Tư vì những tin tức nghe ngóng được từ các nhân viên cấp cứu khác.

Vì cô là bác sĩ Khoa phẫu thuật tim của Bệnh viện Số 1 Bắc Thành được chuyển đến đây để thực tập trước bệnh viện, ba tháng nữa sẽ rời đi.

Bác sĩ giỏi từ một bệnh viện lớn chịu làm công việc của Trung tâm Cấp cứu đã hiếm, càng không dám nói đến đứng lớp phổ cập miễn phí của Hội Chữ thập đỏ.

Lớp phổ biến kiến thức cấp cứu của Hội Chữ thập đỏ Bắc Thành đang vô cùng thiếu giảng viên.

Vì đây là khóa học miễn phí dành cho mọi người dân, không có thù lao, tất cả đều nhờ vào sự hỗ trợ hảo tâm đến từ các bác sĩ tình nguyện.

Nhân viên của Hội Chữ thập đỏ thường xuyên bận rộn tuyển dụng tình nguyện viên là bác sĩ.

Nếu tuyển được thêm nhiều bác sĩ tình nguyện, các khóa học phổ biến miễn phí cho nhân dân sẽ có thể được đảm bảo diễn ra cách nửa tháng một lần.

Thực ra ban đầu đây là lớp phổ biến hàng tuần, nhưng sau đó do thiếu giảng viên tình nguyện nên lớp phổ biến hàng tuần đổi thành nửa tháng một lần.

Ngược lại với dự đoán của các nhân viên Hội Chữ thập đỏ, một thời gian trước, Giản Mộc Tư đã chủ động liên hệ với họ, đồng thời nói rõ rằng cô sẵn sàng tham gia đội tình nguyện.

Vì thế, lớp học phổ biến kiến thức cấp cứu miễn phí dành cho nhân dân cuối tuần này đã là bài giảng thứ hai của Giản Mộc Tư tại Hội chữ thập đỏ.

Sau khi kết thúc khóa học phổ biến vào buổi chiều, Giản Mộc Tư đi thẳng về đơn vị.

Cô hơi bất ngờ trước tình hình trong căn tin...

Vào 2 giờ sáng ngày Quốc khánh, công việc phá dỡ cuối cùng được thực hiện trên dãy phố thương mại thuộc khu công nghệ cao đang bị trưng thu.

Cho đến nay, cửa hàng mà Dương Trường Vinh để lại cho Ôn Dương đã trở thành đống đổ nát vì Diễn đàn Kinh tế Thế giới sắp được tổ chức.

Ôn Dương không ký vào bản thoả thuận trưng thu, đống đổ nát đó đương nhiên là kết quả của việc cưỡng chế phá dỡ.

Đợi đến khi mọi người nhận được tin báo, hai toà nhà đổ nát nhìn như căn lô cốt cuối cùng còn sót lại đã bị kéo đi.

Hôm nay Giản Mộc Tư mới nhận được tin.

Cô định bụng sẽ tìm hiểu về vấn đề này khi dùng bữa với mọi người.



Nhưng không ngờ, Trần Phi, Trương Lộ Chi và Lưu Dịch ngồi cùng bàn, mà Ôn Dương và Cố Ngôn Minh lại ngồi ở góc đối diện?

Từ khi nào mà nhóm người này bắt đầu ngồi cách xa nhau?

Mang khay cơm đến bàn ăn, Giản Mộc Tư nghe thấy những lời bàn tán của Trần Phi và Trương Lộ Chi.

"Giữa đại ca và đội trưởng Cố có gì đó à?"

"Không phải chứ? Không phải chị Kiều vẫn thích đội trưởng Cố hay sao? Người ta hay nói, con thầy, vợ bạn, gái cơ quan."

"Vợ bạn nào? Nhóc Phi, đội trưởng Cố là đàn ông!"

"Được được được, vậy thì chồng bạn."

Trương Lộ Chi khẩy những hạt cơm trên khay:

"Lại nhắc đến chuyện này, chị Kiều đã rất lâu chưa thấy xuất hiện ở căn tin chúng ta. Lần trước gặp vẫn là tại bữa tiệc liên quan giữa cảnh sát và nhân dân trước lễ Quốc Khánh. Lần đó chị ấy đến, chỉ thấy chào hỏi với chúng ta và Cục trưởng, sau đó được một người đàn ông hoàn toàn không quen biết mời đi khiêu vũ. Trong mắt bà chị đó... bây giờ làm gì còn hình bóng của đội trưởng Cố? Tôi thấy á, rất có thể bà chị trẻ đã đá bay đội trưởng Cố của chúng ta..."

"Sau đó đại ca Ôn thừa cơ nhảy vào?"

Trần Phi đảo mắt:

"Nếu đại ca muốn thừa cơ nhảy vào, thì đã nhảy vào từ lâu rồi được chưa!"

"Hê hê hê..."

Trương Lộ Chi gãi da đầu:

"Tôi chỉ đoán bừa thôi!"

Có vẻ như hai người ở góc bên kia đã nói chuyện xong.

Ôn Dương xách hộp giữ nhiệt đi đến phía sau Giản Mộc Tư, đặt hộp giữ nhiệt xuống.

Do dự một lúc, nàng vẫn cất tiếng gọi Giản Mộc Tư.

"Giản Mộc Mộc, ăn xong rồi à?"

"Ừ."

Giản Mộc Tư dọn khay ăn, đi ra khỏi căn tin với Ôn Dương.

Cô linh cảm hôm nay Ôn Dương có chuyện muốn nói, nếu không, sẽ không có chuyện lộ hết đắn đo lên mặt như thế kia.

Đầu tiên cô cầm lấy hộp giữ nhiệt trong tay Ôn Dương, sau đó dẫn nàng rời khỏi cửa căn tin, đến một nơi ít người qua lại:

"Có chuyện?"

"Có lẽ là có..."

Ôn Dương phát hiện dưới chân có hòn đá nhỏ, bèn đá nó đi.

Vốn dĩ muốn làm vậy để giải tỏa căng thẳng trong lòng, không ngờ vừa đá đi xong bỗng cảm thấy có chút khó xử.

Nàng muốn mở lời một cách tự nhiên hơn, nhưng vẫn...

"Thôi vậy, không có chuyện gì."

Sĩ quan Ôn chán nản rời khỏi khuôn viên căn tin, lên thẳng chiếc xe tuần tra đậu ở cửa.

......

Sáng sớm hôm sau, Ôn Dương sau khi giao ca đã trở lại căn tin, vẫn không ngồi cùng mọi người.

Ôn Dương vẫn ngồi cùng Cố Ngôn Minh ở khoảng cách rất xa mọi người.

Đến bây giờ, Trương Lộ Chi và Trần Phi có điều muốn nói.

Rốt cuộc hai người này đang lén lút cái gì vậy?

Có chuyện gì mà phải giấu giếm không kể cho họ nghe sao?

Những người anh em không thể hiểu được...

Đại ca Ôn đã tháo thiết bị cố định tại ngón tay bị thương, tại sao đội trưởng Cố vẫn quan tâm đến đại ca nhiều đến vậy?

Quan tâm đến mức... cần phải né tránh anh em bạn bè?

Trương Lộ Chi và Trần Phi trách móc cả bữa sáng, đến cả Lưu Dịch cũng phụ hoạ thêm vài câu.

Trong suốt quá trình, chỉ có Giản Mộc Tư không nói gì cả.

Đôi mắt ảm đạm u ám của cô đã nhuốm vẻ hiu quạnh.

Cô tự hỏi, phải chăng Ôn Dương đang tránh mặt cô?

......

Sáng thứ Hai, Hạ Lương lại một lần nữa đề cập với Giản Mộc Tư về cuộc họp trao đổi học thuật kéo dài hai ngày được tổ chức tại Thượng Hải.

Là người đại diện cho Bệnh viện Số 1 tại hội nghị, Hạ Lương muốn dẫn theo cô con gái nhỏ đi cùng.

Giản Mộc Tư có thể đi cùng với tư cách là một trợ lý, hơn nữa đó cũng là niềm vui đối với một người cha.

Lần này là một lần hiếm hoi Giản Mộc Tư sẵn sàng cân nhắc đề nghị đi cùng Hạ Lương.

Thậm chí cô còn quay lại Trung tâm Cấp cứu để thảo luận với Minh Lạp về lịch xếp ca trong tuần.

Sau khi sắp xếp lại lịch làm việc với hai đồng nghiệp, Giản Mộc Tư đã có cơ hội trút bỏ những lo âu, có cơ hội rời khỏi Bắc Thành.

Nhưng đối tượng mà cô tạm thời có thể buông bỏ là thành phố Bắc Thành, còn người trong thành phố này, thì không.

......

Ngày thứ ba, Ôn Dương vẫn ngồi cùng bàn với Cố Ngôn Minh.

Lần này, Trương Lộ Chi và Trần Phi đã ngừng lên án, có vẻ như họ đã chấp nhận sự thay đổi này.

Ngày thứ tư, bên bàn ăn của Ôn Dương và Cố Ngôn Minh có thêm hai người...

Sắc mặt của Giản Mộc Tư lập tức thay đổi.

Đột nhiên, lo lắng tràn vào trong tim.

"Trần Phi, hai người kia là... "



Trần Phi quay đầu lại nhìn bàn ăn ở phía xa.

Nhìn kỹ thật kỹ:

"Ồ, hai người đó, một người là Đội trưởng Đội Phòng chống ma túy, người còn lại là Đội trưởng Đội Cảnh sát đặc nhiệm, chắc là thấy Đội trưởng Cố ở đó nên các đồng nghiệp ngồi xuống nói chuyện với nhau."

Trần Phi vô tư nói, nhưng Giản Mộc Tư không thể vô tư nghe.

Đội trưởng Chi đội Phòng chống ma túy...

Đội trưởng Chi đội Cảnh sát đặc nhiệm...

Cô đột nhiên nghĩ về những hành vi khác thường của Ôn Dương và Cố Ngôn Minh mấy ngày qua, tất cả cô đơn trong ánh mắt vài ngày trước đều biến mất sạch sẽ.

......

"Đội trưởng Cố!"

Giản Mộc Tư cố tình theo đuôi Cố Ngôn Minh và Ôn Dương, chỉ gọi Cố Ngôn Minh lại sau khi Ôn Dương đã lên xe cảnh sát.

Cô sẽ không trực tiếp đi gặp Ôn Dương.

Khi mọi chuyện vẫn chưa được xác nhận, cô vẫn phải cẩn thận xác minh.

"Bác sĩ Giản?"

Cố Ngôn Minh không ngờ Giản Mộc Tư sẽ tới tìm gặp anh.

"Ôn Dương...."

Giản Mộc Tư mím môi, trong đôi mắt khép hờ tràn đầy vẻ nghiêm túc khác thường:

"Anh chỉ cần nói cho tôi biết một chuyện... Ôn Dương và anh... có phải gần đây có nhiệm vụ chung sao?"

Đôi mắt Cố Ngôn Minh khẽ loé sáng, nhưng vẫn đè nén được, không bộc lộ ra sự kinh ngạc trong lòng.

Cố Ngôn Minh thực sự sững sờ trước lời nói của Giản Mộc Tư...

Từ đâu mà bác sĩ Giản biết chuyện này?

Ôn Dương tuyệt đối sẽ không nói ra, anh lại càng không...

Cố Ngôn Minh vờ như không có chuyện gì, nở một nụ cười ấm áp: "Bác sĩ Giản đang nói đùa..."

"Đội trưởng Cố."

Giản Mộc Tư lập tức ngắt lời Cố Ngôn Minh:

"... Bữa tối hôm sinh nhật Ôn Dương, hẳn là đội trưởng Cố biết Giang Thần và Giản Thính, vậy anh có biết quan hệ giữa họ là gì không?"

Cố Ngôn Minh không ngờ chủ đề nói chuyện lại thay đổi nhanh như vậy.

Anh còn đang nghĩ xem nên giải thích thế nào để thuyết phục người trước mặt kia.

Cố Ngôn Minh bình tĩnh trả lời câu hỏi của Giản Mộc Tư:

"Đương nhiên biết."

"Ôn Dương đối với tôi giống như Giang Thần đối với Giản Thính, và Giản Thính đối với Giang Thần."

Lần này, sự kinh ngạc của Cố Ngôn Minh đều thể hiện hết trong mắt anh.

Anh bị sốc đến mức cứ nhìn chằm chằm vào Giản Mộc Tư, cố gắng nhìn thấu trái tim của người này.

Nhưng điều anh đang cố đối mặt là đôi mắt vừa kiên quyết vừa bướng bỉnh, với sự dịu dàng chất chứa trong đôi ngươi.

Anh hùng ưu tú trong lĩnh vực phòng chống ma túy cuối cùng cũng bị lung lay bởi tình người.

Quay lưng về phía Giản Mộc Tư, anh nói:

"Đúng."

Sức mạnh của một từ lớn đến thế nào?

Chỉ bằng một từ, đã đập tan suy nghĩ tạm thời muốn chạy trốn khỏi Bắc Thành của Giản Mộc Tư.

"Lý do? Tại sao một cảnh sát từ đội tuần tra như em ấy lại tham gia vào?"

"Lần hành động này... không chỉ có đội phòng chống ma túy và đội cảnh sát đặc nhiệm tham gia, cả đội tuần tra cũng tham gia hỗ trợ... Chiều nay, đội tuần tra sẽ điều đi một nửa lực lượng cảnh sát ra ngoài diễn tập."

"Đó không phải điều tôi muốn nghe."

Cố Ngôn Minh thở dài:

"... Đây là lý do Ôn Dương nộp đơn xin được chuyển đến đội tuần tra... Năm ngoái khi em ấy vẫn còn trong đội điều tra kinh tế, chúng tôi đã gặp phải một trọng án. Vì nhóm buôn bán ma túy có liên quan đến tội phạm kinh tế, nên đội điều tra kinh tế và đội của chúng tôi đã cùng nhau xử lý vụ án. Em ấy và tôi cùng nằm vùng trong nội bộ băng đảng buôn bán ma túy. Lần hành động đó thành công một nửa, thất bại một nửa, em ấy rất tự trách, cũng muốn lập công chuộc tội bằng cách chuyển xuống cấp thấp nhất và đến tiền tuyến nhất để tìm kiếm thông tin... Gần đây, em ấy thực sự đã tìm được..."

"Khi đến lúc hành động, hãy nói cho tôi biết thời gian."

"Ngày kia."

Giản Mộc Tư chậm rãi gật đầu, những đầu ngón tay siết chặt vẫn chưa thể thả lỏng.

"Cảm ơn anh."

Cô nói.

Bóng lưng rời đi của Giản Mộc Tư rất kiên quyết.

Trong một khoảnh khắc, dường như Cố Ngôn Minh đã nhìn thấy Ôn Dương, nhìn thấy người từng kiên quyết bước vào Đại học Công an năm đó.

......

"Ôn Dương!"

Ca làm việc buổi tối kết thúc, Giản Mộc Tư vừa bước vào căn tin đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy.

Và hôm nay, cuối cùng Ôn Dương cũng xuất hiện bên bàn ăn cùng Trương Lộ Chi và Trần Phi.

Đôi mắt Giản Mộc Tư đỏ ửng, sự căng thẳng và lo lắng trong lòng cô chỉ muốn bùng phát ngay lúc đó.

Nhìn thấy Giản Mộc Tư khác lạ dị thường, Ôn Dương lo lắng đứng dậy.

Hai người cùng hướng về phía nhau, cuối cùng dừng lại cách bàn ăn vài mét.



Do dự một lát, Ôn Dương chủ động nắm tay Giản Mộc Tư:

"Có chuyện gì vậy, Giản Mộc Mộc?"

Giản Mộc Tư không nói...

Trong lòng cô có vô số giọng nói đang kêu gào:

Em có thể đừng đi...

Em có thể đừng đi được không...?

Em có thể...

Trong suốt cả cuộc đời, đây là giây phút cô sợ hãi nhất, cũng như tất cả những giây phút tiếp theo.

Cô ôm chặt Ôn Dương, nắm chặt eo áo sơ mi đồng phục cảnh sát của Ôn Dương, khiến cho chiếc áo được là ủi tươm tất ban đầu đã xuất hiện vài vết hằn sâu.

"Em không đơn độc... hãy tự bảo vệ mình..."

Ôn Dương nhẹ nhàng vỗ về Giản Mộc Tư, trong lòng bỗng nhiên sững sờ.

Trương Lộ Chi thậm chí còn không biết về hành động bắt giữ ngày hôm nay, làm sao có ai lại tiết lộ tin tức cho Giản Mộc Tư?

Khóe môi Ôn Dương cong lên thành nụ cười như mọi khi:

"Em luôn biết tự bảo vệ mình mà."

Giản Mộc Tư đè nén cảm xúc nặng về và những giọt nước mắt lấp lánh xuống tận sâu trong đáy mắt.

Cô đẩy cái ôm của Ôn Dương ra, liếc nhìn nguyên nhân chính của mọi chuyện, nắm lấy tay trái của nàng:

"Sĩ quan Ôn liên tục bị thương nhẹ, là biết tự bảo vệ sao?"

Ngón út vẫn hơi sưng và đau, nhưng bỗng bị Giản Mộc Tư nói thế, dường như nó lại đau hơn một chút.

Sĩ quan Ôn ngại ngùng cười, lại dịu dàng ôm Giản Mộc Tư trước khi cô muốn rời đi...

"Vài ngày trước Giản Thính có nói với em, nếu người mà cô ấy yêu không yêu cô ấy, nếu cô ấy không biết người mình yêu đang thực sự nghĩ gì, đó sẽ là nỗi đau vĩnh cửu trong suốt cuộc đời cô ấy... Chị có như vậy không, Giản Mộc Mộc? Nếu là chị? Liệu điều đó có là nỗi đau suốt đời của chị không?"

Trái tim của Giản Mộc Tư đập loạn trong vòng tay Ôn Dương.

Trong lúc sững sờ, trong lúc kinh ngạc, cô chợt hiểu ra Ôn Dương muốn nói gì...

Có lẽ đây không phải những suy nghĩ tiêu cực trong đầu nàng ấy...

Hoặc là...

Ánh mắt cô không dao động, nhìn thẳng vào mắt Ôn Dương.

Cô đáp, rằng:

"Người chị yêu không yêu chị, người chị yêu không thể nói cho chị biết người ấy thực sự đang nghĩ gì. Đối với chị, đây chính là nỗi đau và bi thương vĩnh cửu. Nỗi đau và bi thương này khiến chị đau đớn hơn tất cả những thống khổ cộng lại."

Ôn Dương cười tủm tỉm, trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ.

Nàng siết chặt chiếc điện thoại trong túi đồng phục cảnh sát.

"Vâng, em hiểu rồi."

......

Trong bản ghi nhớ hết xóa đi rồi lại viết lại, nàng đã mất mấy đêm trằn trọc vì một việc.

Có lẽ nàng ấy là cảnh sát rắc rối nhất trong Cục Công an Bắc Thành.

Nàng lại chuẩn bị xin chuyển vị trí.

Đơn xin chuyển vị trí.

Xin được chuyển đến Phòng Tuyên truyền.

Người nộp đơn: Ôn Dương

......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.