Trong giây lát, điện thoại Chu Diễn vang lên mấy lần, Tống Viện gửi tới sáu bức ảnh, đều là mặc sườn xám, cô hỏi anh bức ảnh nào đẹp nhất.
Lúc đó Chu Diễn đang đưa Ngô Hà lên xe, nhìn lướt qua điện thoại nhưng không trả lời, Ngô Hà cười nói: "Chu tổng có vẻ rất bận."
Chu Diễn nói: "Ừm, bạn nhỏ nhà tôi đang bướng bỉnh."
Ngô Hà nhướn mày: "Bạn nhỏ?"
Chu Diễn: "Em gái."
Có lẽ câu trả lời này lấy được lòng Ngô Hà, cô ta bước lên xe ngậm cười: "Chu tổng yên tâm, anh giúp tôi lấy được vai nữ chính, chuyện của anh tôi nhất định sẽ giúp anh hoàn thành."
Chu Diễn hồi phục lại tinh thần: "Có thể giúp Ngô tiểu thư là vinh hạnh của Chu mỗ."
Khi xe khởi động, ánh mắt Ngô Hà có chút khác thường nhìn Chu Diễn, Chu Diễn biết mình thành công.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Chu Diễn lấy lại tinh thần, vừa lên xe nhấn nút nghe, giọng nói mềm mại của Tống Viện ở bên kia truyền tới: "Bận?"
Chu Diễn: "Ừ."
Tống Viện: "Vậy em sẽ gọi lại cho anh sau."
Chu Diễn: "Không cần, em nói đi."
Tống Viện: "Bộ sườn xám nào hợp với em?"
Mới vừa rồi Chu Diễn không kịp nhìn kĩ hình cô gửi tới, chỉ thuận miệng nói: "Màu trắng."
Tống Viện nghe xong dừng một chút, ngón tay cầm di động dần dần cuộn lại.
Chu Diễn: "Còn việc gì?"
Tống Viện lại nói: "Không có."
Sau khi cúp điện thoại, Tống Viện lẳng lặng đánh giá mình trong gương, cô muốn nói, những bộ sườn xám cô chụp gửi anh màu nào cũng có, chỉ là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-khong-can-anh/461990/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.