Lúc Đoàn Duệ Thanh trở lại khách sạn, cũng gần đến giờ tan tầm.
Vân mẹ không biết từ lúc nào đã đứng bên ngoài chỗ làm của hắn, đang lo lắng đứng đợi, trên người nàng còn đang mặc bộ quần áo lao động cũ, nhưng nhìn thập phần sạch sẽ.
“Tam cô? Có việc gì sao ạ?” Từ khi biết Vân mẹ chẳng những không phản đối việc của hắn và anh họ, ngược lại còn thông cảm cho bọn họ, Đoàn Duệ Thanh rất cảm kích cô, ngày càng thân thiết với cô hơn, hơn nữa do mối quan hệ với Vân Thiệu Thần, hắn càng coi cô như một người mẹ thứ hai mà đối đĩa, tuy rằng loại quan hệ này khiến hắn cảm thấy hơi quái lạ.
“Tiểu Duệ, cô vừa nghe nói con ra ngoài gặp người ta? Các con không có chuyện gì chứ?” Đoàn Giai Thu có chút lo lắng, cháu trai nhu thuận này nàng vẫn luôn rất thích, năm đó biết con trai nhà mình trong lòng nhớ thương người ta, nàng cũng từng tưởng tượng qua vài cái kết cục, mà trong đó đương nhiên không có việc Đoàn Duệ Thanh sẽ tiếp nhận con mình, cho nên mấy năm nay nàng cũng ngầm quan sát hắn, đã sớm coi hắn như người trong nhà.
Đoàn Duệ Thanh nghe được lời nàng khẽ nhíu mày, vừa rồi có người đi ngang qua công viên đó sao? Như vậy người đó đã nghe được bao nhiêu?
“Có phai có chuyện gì hay không? Tiểu Duệ, có chuyện gì cứ nói với cô, đừng làm ta lo lắng.” Đoàn Giai Thu thấy hắn nhíu mày, cho rằng có chuyện xảy ra, nhịn không được tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ho-khong-de-nuoi/2246067/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.