Lần đầu tiên La Hàng nhìn thấy Vân Thiệu Thần, đã cảm thấy anh chính là người định trước dành cho mình. ( =.=)
Khi đó Vân Thiệu Thần một thân cảnh phục phẳng phiu, đứng ở đầu ngõ nghiêm khắc bắt những tên lưu manh muốn cướp tiền của cậu, anh bộ dáng cao lớn, trong mắt thiếu niên nức nở bị dọa đến, liền giống như hiệp sĩ chính nghĩa. Vì thế ở một khắc đó, người nam nhân này đã khắc sâu vào đáy lòng thiếu niên, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của cậu, vô pháp xóa sạch.
Mà kỳ thật cái gọi là ân cứu mạng, bất quá là cậu muốn lấy cớ để gặp Vân Thiệu Thần.
“Dì à, dì làm việc ở khách sạn Nam Môn à?”
Vân Thiệu Thần thoạt nhìn rất nghiêm túc, La Hàng đối với anh có chút sợ hãi, cậu không dám trực tiếp tìm anh nói chuyện. Hơn nữa em trai anh vẫn cùng anh một chỗ, cậu tìm không được cơ hội ở riêng với anh.
Bất quá lấy lòng Vân mẹ được cũng tốt, cậu cảm thấy về sau có thể mượn cớ đến đây lần nữa.
“Đúng vậy, con thì sao? Vẫn còn đi học đi?” Vân mẹ trong lòng vẫn là thích tiểu hài tử, thấy cậu ngoan ngoãn như vậy lại càng thích, trong lòng cũng không nghĩ nhiều đến mục đích của cậu.
“Dạ, con năm nay mới vừa lên cao trung.” La Hàng mỉm cười trả lời.
“Như vậy a, ha hả…”
“Dạ…”
Hai người ngồi trong nhà bếp, một bên dọn đồ ăn, một bên mỉm cười nói chuyện, hình ảnh thoạt nhìn thập phần ấm áp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ho-khong-de-nuoi/2246053/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.