Sáng hôm sau trời vừa sáng Vân Thiệu Thần đã ra khỏi nhà, lúc y rời giường cũng lay tỉnh Đoàn Duệ Thanh nằm trong ổ chăn nhìn y mặc quần áo.
Không biết có phải do biết bên cạnh mình có một người cùng tính hướng hay không, Đoàn Duệ Thanh trước nay chưa bao giờ ngủ sâu, cuối cùng cũng có cảm giác không cô đơn một mình nữa.
Dáng người Vân Thiệu Thần tốt lắm, thân thể cân đối, cơ bắp cũng đầy đủ, từng đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ, thập phần hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.
Đoàn Duệ Thanh nuối một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại chui vào trong chăn.
Tối hôm trước hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa. Hắn không biết Vân Thiệu Thần lấy tâm tư như thế nào để hôn trộm hắn, nhưng Vân Thiệu Thần cũng không nói cho hắn biết, nên hắn cảm thấy nó là một bí mật, của cả hai người bọn họ.
Sau khi Vân Thiệu Thần đi rồi, Đoàn Duệ Thanh nhắm mắt lại ngủ thêm một chút, đến hừng đông mới bò dậy giúp Vân mẹ làm bữa sáng, sau đó cùng đến khách sạn làm việc.
Dọc theo đường đi, Đoàn Giai Thu đều tìm cơ hội nhìn lén Đoàn Duệ Thanh đang đi bên cạnh.
Đoàn Duệ Thanh ở Đoàn gia nổi danh là đứa trẻ ngoan, nghe lời lại thực nhu thuận, nàng đương nhiên biết điều này, cũng rất thích, đứa nhỏ này là nàng nhín nó lớn lên, bản tính thiện lương, diện mạo lại không thua kém ai. Nàng không biết con trai mình có phải trời sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ho-khong-de-nuoi/2246047/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.